Nguyệt San Số 19


 

 

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 19 với chủ đề : Quê hương thời chiến sẽ cống hiến cho quí độc giả những bài thơ có nội dung hoài niệm một thời đã qua của những người lính VNCH ....V.T...

Bình Long mùa hạ nhớ
Phạm Ngọc Phi
Thương tặng Đoàn Bạch Yến

Có đôi lần em nói với anh
Mùa hạ thường mang nhiều nhung nhớ
Quê mẹ Bình Long thương sao màu đất đỏ
Rừng cao su thẳng đứng buổi chiều xanh
“ Đại Lộ Hoàng Hôn “ bóng lá nghiêng mình
Nơi cuối dốc tượng Chúa buồn vạn thuở
Nhớ không anh những trưa hè rực rỡ
Tiếng ve sầu rộn rã những hàng cây
Giọt nắng xôn xao nỗi nhớ đong đầy
Làm sao lạc con đường “ Chân Trời Tím “
Trong mỗi chia ly có điều bịn rịn
Đến bao giờ trở lại tuổi thơ ngây
Em sẽ không quên những tháng cùng ngày
Vào Hưng Chiến, về Thanh Lương thăm bạn
Buổi sáng tinh mơ, buổi chiều chạng vạng
Ao học trò hai buổi bướm hoa bay
An Lộc nhìn lên thành phố chân mây
Là Hớn Quản, và con đường phượng đỏ
Rừng lá cao su ngút ngàn mắt ngó
Đợi em về thăm Thác 4 năm xưa
Về hướng Lộc Ninh ghé Quán Biên Thùy
Uống chút ruợu cho nồng môi lãng tử
Bụi đỏ mang mang bước chân người lữ thứ
Hãy ở lại đây uống hết ân tình
Đến phi trường cô chủ quán xinh xinh
Như trái chín trên nửa cành nguyệt lộ
Mái tóc huyền buông mắt nhìn vời vợi
Như đợi một người tận chốn xa xôi
Chợ Cũ âm vang nao nức không rời
Có tiếng hát trong Văn đàn xao xuyến
Em sẽ nằm mơ mà lòng lưu luyến
Ngã tư chiều êm ả tuổi đôi mươi
Phú Đức xum xuê trái ngọt đầu môi
Mùi vú sữa hương sầu riêng bát ngát
Nắng hạ lao xao chim rừng ca hát
Rủ em về Phú Lộc hái chôm chôm
Dù đã mỏi chân Xa Cát, Xa Cam
Em sẽ đến cùng cỏ cây ngày cũ
Hạ trắng đêm naysao lòng em ủ rũ
Bởi xa người, xa lắc một miền quê
Lửa khói điêu linh xương trắng tứ bề
Làm sao khóc khi không còn nước mắt
Quê mẹ Bình Long xót xa cùng khắp
Đã một thời chinh chiến khóc thương nhau
Quốc lộ 13 chan máu đỏ ngập đầu
Có vang dội cũng đổi nhiều xác chết
Xin hãy cho em nguyện cầu tha thiết
Mãi yên bình như tên của quê hương
An Lộc , Bình Long nỗi nhớ khôn lường
Cho em gởi trái tim về bên ấy.

Phạm ngọc Phi
Mùa hạ 2000

Hoa Chanh

(Nguyễn Bao)
Hai chúng mình
Biết nhau từ nhỏ
Nhà em bên nhà anh
Đường xóm ra vào chung ngõ,
Cách nhau chỉ một rào thưa,
Bấm chân ngõ lội ngày mưa,
Chung một cầu ao
Khỏa chân rửa vội
Những bữa cơm đèn
Dậy từ mờ tối
Gọi nhau xin lửa qua rào...

Nhà em có một giàn trầu
Lá tốt xanh trùm bể nước
Vườn bên anh, lối vào ngõ trước
Hoa trắng ngần thơm một gốc chanh.

- Năm xưa Hai đứa chúng mình
Rủ nhau đánh bò lên núi
Để mình em chăn, anh đi tìm ổi
Nón em quả chín thơm vàng.

Hun hút gió những buổi chiều đông
Em thổi nùn rơm chín hồng đôi má
Anh bẻ thêm nhiều củi nữa
Bốn bàn tay ấm lửa những chiều

Trong xóm nhỏ thân yêu
Năm tháng...
Nắng mưa...
Chiêm, mùa đổi vụ.
Hoa chanh bao lần thay nụ
Tay em giờ cấy lúa đã nhanh.
Mắt nhìn thăm thẳm trời xanh
Em như lúa đang con gái
Anh bỗng nhớ ngày ăn chung nón ổi
Anh thèm những chiều ngồi sưởi ấm bên nhau
Rửa chân hai buổi cầu ao
Em vội cúi đầu khỏa sóng:
Đôi bóng người rung, khóm bèo chao động
Ánh mắt thẹn thùng lặn xuống đáy sâu!
Đường cày tinh sương
Môi ấm miếng trầu
(Têm vội đêm qua
Em trao chẳng nói!)

Tháng Giêng được ngày nắng mới
Tóc em dài dịu mát màu xanh
Anh đưa qua rào một nắm lá chanh
Em gội tóc thơm bên hè hong nắng!
Cây chanh đang mùa hoa trắng
Gió đưa thơm ngát lòng anh..

Tám năm xa gốc chanh
Giàn trầu, cầu ao vắng bóng
Anh nhớ ngày đi,
Hai đứa nhìn nhau yên lặng
Chúng mình chưa hẹn một lời!

Dặm đường hành quân
Những chiến dịch dài
Nỗi nhớ quê nhà
Giục chân bước gấp
Tiếng em thầm thì ngày đêm vẫn nhắc:
Khi Tổ quốc cần
Chúng mình biết hy sinh!
- Giữ lấy cầu ao,
Giữ lấy gốc chanh,
Giữ lấy giàn trầu,
Giữ xanh mái tóc!

Hôm nay trở về, một chân anh mất
Nhưng quê hương tất cả hãy còn...

- Có một xóm vui
Đám cưới mùa xuân
Trầu hái giàn nhà, thắm môi hai họ.
- Có anh thương binh
Đêm ngồi bên vợ
Tóc ai dài thơm nước lá chanh!

Sài Gòn Không Có Mùa Thu Như Em Đã Ngỡ

Lê Thị Thu Hương
Bao nhiêu sợi thương em cất kỹ vào lòng
Bao nhiêu sợi nhớ em gởi về anh giữ
Sài Gòn không có mùa thu như em đã ngỡ
Nhưng trong anh đầy ắp bốn mùa
Hạ đỏ phượng hồng rực lửa
Thu vàng lá úa ngoài sân
Đông xám sương mù giăng trắng
Xuân xanh thay áo mai-đào
Bốn mùa trong anh sẽ đưa em về đâu
Sẽ đưa anh về đâu- về đâu anh con đường tình lận đận ?
Những người đàn bà đến và đi vẫn hững hờ- đôi lúc còn tàn nhẫn
Liệu mai này họ ngoái lại tìm thời xuân sắc của mình trôi qua,

hoặc vấp ngã giữa cuộc đời họ có ân hận khi nhìn lại quá khứ
ngày xưa đã chối bỏ mối tình chung thủy của anh?
Sài Gòn thăm thẳm màu xanh
Hương mùa thu chết cho lá tương tư rơi rụng
Nhưng em biết-trong anh hương mùa thu vẫn sống
Sống vĩnh hằng giữa trái tim nhân hậu-bao dung
Bao nhiêu sợi thương em cất kỹ vào lòng
Bao nhiêu sợi nhớ em gởi về cho anh giữ
Anh ơi ! Sài Gòn mùa thu không có
Để bàn chân em nhẹ nhàng dẫm lên nỗi buồn rắc kín lối xưa
Sài Gòn giờ trời nắng hay trời mưa ?
Nụ hôn ngày cũ bỗng dưng thành ngày mới
Nụ hôn kiếp nào làm em cứ hỏi
Sao chẳng phải kiếp này duyên nợ bên nha

Tình nước tình người

Tôi yêu em ở bên kia nữa vòng trái đất
Tình cảm ngọt ngào của tuổi đôi mươi
Tình cảm đắm say của đôi trai gái
Tình cảm nồng nàn yêu đất nước cả hai

Em lớn lên trong muôn vàn gian khó
Chế độ sài lang mang bộ mặt vì dân
Đất nước đi lên nền kinh tế phồn vinh giả tạo
Độc lập ngụy trang trong vòng tay của người Trung Quốc
Mất đất mất đảo xa ngoài biển Đông triều cống

Em lớn lên trong muôn vàn xảo trá
Bao lọc lừa bao độc ác gian tham
Sự thật ra đi độc tài lên ngôi thống trị
Em như đóa sen trong vũng lầy vươn lên sức sống
Không ngạt ngào hương nhưng đầy ắp tình người

Anh nơi đây hướng tình yêu về nơi đất mẹ
Lòng đau buồn vì đất nước chịu thiên tai
Lòng tủi hổ vì bọn cầm quyền bán nước
Lòng sụt sôi bởi bọn ác bá cường hào
Tâm trí không vui vì màn đêm còn bao trùm đất nước

Em bên kia tình yêu luôn tỏa sáng
Thương dân quê lam lũ suốt cuộc đời
Thương người công nhân làm thuê cho tập đoàn chủ mới
Bọn ngoại nhân cùng bọn mafia đỏ nước nhà
Chúng phè phỡn trên lưng người dân nghèo đói

Nhưng con đường của hai ta cùng chọn
đầy gian nan đầy thử thách chông gai
không thoả hiệp không bắt tay hoà giải
Cuộc chiến đấu một lần cho tất cả
Vì đồng bào vì đất nước yên vui

Nhụy sen kia không ngọt ngào giả tạo
Màu sắc sen không lôi cuốn bướm ong
Anh yêu em không chỉ tình trai gái
Tình cảm nồng nàn yêu đất nước cả hai

 Đặng Quang Chính