Nguyệt San Số 17


 

 

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 17 với chủ đề : Mùa Vu Lan

Vu Lan Nhớ Mẹ

Kính tặng những ai có diễm phúc
còn mẹ, và làm mẹ. 

DTDB

Con hỏi mẹ: "Sao cài hoa màu trắng?
Vào những ngày báo hiếu lễ Vu Lan?
Sao không cài hoa hồng thắm cao sang?"
Mẹ khẽ bảo: "Mẹ không còn có mẹ!"
 Trong vũ trụ muôn loài đều có mẹ
Kẻ vô phần nên mẹ sớm ra đi
Thân cút côi sống lặng lẽ sầu bi
Đời đâu có tình nào hơn tình mẹ!
 Thương thân mẹ, mất bà từ thuở bé
Thiếu tình thân yêu, âu yếm thiêng liêng
Thiếu vắng vòng tay trìu mến dịu hiền
Thiếu hơi ấm, ấp lòng khi giá lạnh
 Thiếu hình bóng bên đèn chong đêm quạnh
Lời ngọt ngào khuyên dỗ lúc ốm đau
Chạy rong chơi vấp ngã té cầu ao
Về phụng phịu: "Mẹ ơi, con đau đớn..."
 Thương yêu con, mẹ quên con đã lớn
Gió trở mùa, cây thay lá vàng thu
Đợi cổng trường khi đem nón, đem dù
Che mưa nắng, cho con phòng cảm mạo
 Có những hôm trời lên cơn dông bão
Gió lạnh căm căm, thời tiết đổi thay
Đường về nhà trơn trợt tuyết mưa bay
Đội giá buốt, đem con giầy cao ống
 Hết cấp ba, con vào trường Đại học
Sống xa nhà, mẹ lo sợ đắn đo...
Luôn nhắc con: "Trở gió dễ cảm ho
Nhớ mặc áo, choàng khăn cho đủ ấm"
 Trước nhập học, tự tay mẹ mua sắm
Từ chiếc khăn, đôi vớ, thỏi xà phòng
Cây kim may, cuộn chỉ với mền bông
Chai dầu gió, phòng hờ khi cảm lạnh!
 Nơi gác trọ những đêm dài hiu quạnh
Buồn bâng quơ hay chợt đến bất ngờ
Tình thơ ngây vụng dại tuổi học trò
Thương nhớ mẹ, vội vàng ra đi hết 
Luôn cuối tuần, thứ bảy hay chủ nhật
Đến thăm con, mẹ chỉ dạy khuyên răn
Đem cho con, giỏ đầy ắp thức ăn
Và ánh mắt, ôi dịu dàng trìu mến
 “Mẹ mới có tình thương vô bờ bến
Con hơn người, vì có mẹ bên con
Con hơn người vì có mẹ chu toàn
Con hạnh phúc, cài hoa hồng lên áo!”
 DƯ THỊ DIỄM BUỒN

Món quà Vu Lan  

  MÓN QUÀ VU LAN

mở cuốn an bum nhìn thấy mẹ                       bóng mẹ năm nào nay đã xa             
đêm nằm nghe gió lùa thao thức                
mưa gõ vào tim nỗi nhớ nhà                
 
đời sống hôm nay  đầy đủ  lắm                     
mà con không mẹ, chẳng còn cha   
ngày xưa con sống ngu ngơ vậy               
giờ biết thương yêu thiếu mẹ già            
 
mẹ đã ra đi thời khó nhọc                          
quê nghèo nặng trĩu gánh bôn  ba                  
sắn khoai nuôi mẹ ngày sau cuối               
con mắc tù lao phải vắng nhà                       
 
gian khó một đời cha mẹ gánh              
ơn dày nghĩa nặng chẳng phôi pha           
mẹ ơi sầu tũi đường xa xứ                              
xin gửi hôm nay một chút quà ?             
 
tháng bảy Vu Lan mùa báo hiếu               
âm dương cách trở mấy đường xa           
nén nhang ngọn nến lung linh gió               
chẳng khóc mà sao mắt lệ nhòa   
                          
      MẠC PHƯƠNG ĐÌNH   

      MY VU LAN  PRESENT  

I gazed in the album at my dear Mom’s picture
And realized that now is so far-off her figure
I listened to the rain as if on my heart flick
The wind blow making me agitatedlynostalgic
 
Although is abundant my current subsistence
Neither my Mom nor my Dad stays in existence
As a child I was so dull being by Mom kissed
Now that I know whom to love, Mom is missed
 
Mom departed this life during a difficult time
Scurrying beneath the burden in our poor clime
Until your last days on manioc hand to mouth
While I was in prison as a “puppet” of the South
 
Such a hard period Dad and Mom bore your part
That feeling of gratitude I bury deep in my heart
Dear Mom please accept from this sad son adrift
On this commemorative day my little humble gift   
 
Vu Lan mid-seventh month, the filial duty event
Between life and death how far to suffer torment
Joss-sticks and candles spark, the wind uprears
I don’t cry but why my eyes get wet with tears
   

                          Translation by THANH-THANH

Ơn Mẹ
 Tống phước Hiến

Từ độ tuổi còn măng non thơ dại,
Đã cảm buồn thân phận trẻ mất cha.
Con lớn lên đắm mình trong biển mẹ,
Mẹ nâng con bằng đôi cánh tay già.
                          *
Thưở ấu thơ vừa bước vào niên thiếu,
Chiếc thuyền nan mưa bảo đẩy ra khơi.
Con ngơ ngác dập dềnh theo sóng cả.
Thân lạc loài đành khoát áo mồ côi.
                         *
Lâm khổ nạn nước mắt ràn tuổi ngọc
Giữa cuồng phong con ngụp lặn chơi vơi.
Bóng mẹ hiền mờ sương theo lệ nhỏ
Phận bơ vơ trôi nỗi với chợ đời.
                        *
Nhưng thương mẹ, con lau khô giòng lệ
Đứng thẳng người thắp đuốc đến tương lai.
Bao tủi nhục cơ hàn gây phẩn hận
Giục trí con nuôi ý chí miệt mài.
                       *
Năm tháng qua, nhiều lần con ngoảnh lại
Vẫn cao đầu ngẩn mặt với thế nhân.
Chỉ thương mẹ cuộc đời bao bi lụy
Dáng mẹ gầy chuyên chở những bâng khuâng.
                       *
Sáu mươi sáu tuổi đời, tóc ngã trắng
Vẫn nhớ hoài độ ấy tuổi xanh non.
Vẫn cứ thèm được mẹ hôn lên má
Vẫn không quên hương mẹ của đời con.
                      *
Chiều hôm nay, ngồi ôn bao ký sự
Biết khổ sầu làm thân mẹ héo hon.
Biết nghiệt ngã phủ cuồng phong quanh mẹ
Biết thương con giông tố, mẹ không sờn
                      *
Như lệ thường ngày Vu Lan giỗ mẹ
Lại đến chùa, lại nhận đóa hồng tang!
Nhưng mẹ ơi, hoa hồng tang đã đổi
Mẹ vẫn còn, con nhận đóa hồng vàng!
                        *
Trước ảnh mẹ, tạ ơn đời rộng lượng
Đã cho con đủ sức bước vào đời .
Con đứng thẳng theo hoài mong của mẹ
Chợt thấy đời chỉ là một cuộc chơi.
                         *
Xin cám ơn người bạn đời chung thủy
Cám ơn con, quà tặng của Trời ban.
Xin tạ ơn tình thế nhân thân ái
Ngực tôi nay lấp lánh ánh hoa vàng.

Viết nhân ngày Vu Lan 2010
Cũng là ngày húy giỗ hai đấng sinh thành

Tống phước Hiến

Mẹ Tôi
DTDB

Hai mươi tuổi tôi thấy mình vẫn bé
Theo mẹ đến chùa dự lễ niệm kinh
Tiếng mõ chuông, lòng thanh thản an bình
Mùi nhang khói thơm lừng trên chánh điện

Quỳ bên mẹ đang lâm râm khấn nguyện
Tôi gọi thầm "Con thương mẹ, mẹ ơi!"
Thân yếu gầy, nhan sắc nhạt phai rồi
Cha chết sớm, mẹ vẫn còn trẻ quá!

Vì các con, mẹ ngược xuôi vất vả
Mưa nắng hai mùa, mua gánh bán bưng
Nhìn lũ con khôn lớn, mẹ vui mừng
Lệ hạnh phúc, ngày các con mãn khóa

Lòng của mẹ bao la, và cao cả
Anh chị tôi lần lượt lập gia đình
Mẹ vẫn tròn niềm son sắt kiên trinh
Vẫn thờ phượng vong linh người quá cố

Đời quả phụ trải biết bao gian khổ
Tôi yêu thương sùng kính mẹ vô ngần
Nên bao lần chiêm ngưởng Đức Quan Âm
Tôi vẫn tưởng mẹ với ngài là một

Giặc đỏ về, bao lầm than cùng tột
Cùng lũ con dìu dắt chuyến vượt biên
Cái sống như xa, cái chết gần miền
Mẹ vững dạ, giữa biển trời dông bão

Năm tháng dài, sống lất lây hoang đảo
Bới khoai khô, đun nước với lá rừng
Con ốm đau, mẹ canh giấc đêm trường
Và ngồi quạt muỗi thâu canh quạnh quẻ

Khi đói khát, yếu đau con gọi “mẹ”
Lệ sụt sùi, mắt mệt mỏi quầng thâm
Dang đôi tay, ôm con chặt thì thầm:
"Con yêu quý, mẹ đây đừng sợ hãi..."

Xứ của người, mùa đông sương tuyết trải
Thời tiết đổi thay mẹ vất vả thêm
Vì việc làm, phải thức trắng cả đêm
Vẫn kiên nhẫn, không một lời than thở

Quỳ bên mẹ, tôi nguyện cầu nho nhỏ:
"Nay vào mùa báo hiếu lễ Vu Lan
Xin Đại Bi Bồ Tát rải tuông tràn
Nguồn cam lộ cho mẹ hiền vui khỏe..."

Mẹ cô đơn nhọc nhằn thời son trẻ
Trong mắt mọi người, mẹ rất bình thường
Nhưng trong tôi, mẹ cao cả nghìn thương
Như sông Thái, như núi cao, biển thẳm

DƯ THỊ DIỄM BUỒN