Nguyệt San Số 42


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 42 với chủ đề : Những Mùa Thu Đi Qua .......V.T..

Thu Xưa
Em không thể quên mùa thu năm cũ
Con đường chiều chiêm ngưỡng bóng hoàng hôn
Nhớ không anh giải nắng ấm tâm hồn
Hàng cây nghiêng ngả mừng ta chung bước
                              * *
Lá vàng rơi ngập tràn bao mộng ước
Hương dị thảo quyện trong tóc em bay
Đất với trời hòa hợp tay trong tay
Quên sao được người tình thu năm ấy
                              * *
Một thoáng hương xưa em vừa tìm thấy
Nơi góc rừng bao thu lấp vùi quên
Thuở tóc mây mình thêu kết hàng tên
Đan tơ trời vầng trăng ngà ghi dấu
                              **
Tình là gì?  trên đời ai hiểu thấu
Chuyện chúng mình lá đổ lệ ly tan
Tràn yêu thương kỷ niệm đẹp ngút ngàn
Vùi chôn kín thẳm sâu khu rừng nhớ
                              **
Thu năm nay anh về hoa lòng nở
Nhụy trắng trinh thanh thoát tỏa hương yêu
Cánh đài trang dáng tha thướt mỹ miều
Nhan kiều diễm hoài thu xưa thề hẹn.

Vi Vu - Tóc Mây
(Cali)

Mùa Thu Đến Từ Nơi Anh
Có phải mùa Thu đến từ nơi anh?
Nên trong gió có mang mùi quen thuộc,
Gió theo em như anh theo chiều chuộng,
Có loài hoa nào theo gió đưa hương?
 
Theo gió mùa Thu quấn quýt mùi thơm,
Những hoa cỏ tay em không nỡ hái,
Qủa lê chín cuối mùa còn đắm đuối,
Chưa lìa cành ở lại đón Thu sang.
 
Và lá nữa, lá cũng từ nơi anh,
Nên màu lá úa vàng vì thương nhớ,
Lá trong sân, lá ngoài đường ngoài phố,
Bao nhiêu tình em không đếm hết đâu..
 
Và nắng nữa, nắng cũng đã đổi màu,
Từ mùa hè chuyển sang Thu tình tứ,
Nắng ngọt ngào dù em chưa nếm thử,
Trời mùa Thu mà có nắng mật ong.
 
Có phải mùa Thu đến từ nơi anh?
Mây mùa Thu mềm như khăn áo mỏng,
Anh không là biển anh không là sóng,
Nghĩ đến anh sao hồn em lênh đênh.
 
Em nghe thấy điều kỳ diệu rất riêng,
Tiếng thì thầm của mùa Thu lá rụng,
Là anh đấy, tiếng anh đang hứa hẹn,
Mùa Thu nối liền hai trái tim xa.
 
Em biết mùa Thu đến từ anh mà,
Có tình anh  trăng mùa Thu sẽ đẹp,
Anh không là sông anh không là bến,
Sao em mơ thuyền chở ánh trăng về.
 
Anh ơi, thuyền em chở ánh trăng thề,
Cho nhân gian một mùa Thu ảo mộng,
Mùa Thu này anh vì em gởi tặng,                 
Chỉ có em và anh biết mà thôi..
     Nguyễn Thị Thanh Dương.
( Vào Thu, cuối tháng 9 – 2013 )

Thương nhớ mãi nghìn thu
Chúc Anh
  
(Cảm tác sau khi đọc những
vần thơ tang thương khóc người yêu...)
Chiều nay mây trũng thấp
Nhận tin quá bàng hoàng
Anh! nghìn thu an giấc
Thanh nhàn về cõi xa
Lòng em tê buốt lạnh
Không ai có thể ngờ
Mảnh hồn đau xót quặn
Anh ra đi thật sao!?
Thời gian khoảng rất ngắn
Trước phút giờ xuôi tay
Anh nói cười...vui thỏa
Tình thương yêu tràn đầy
Bỗng nhiên sao ngừng thở?
Rồi giũ sạch bụi trần
Không một lời từ giã
Chỉ tiếng buồn vọng ngân
Anh yêu! tại sao vội?
Để lại chĩu sầu đau
Tiếc thương tràn ngập lối
Muôn người nhớ đậm sâu
Cả bầu trời mờ tím
Vầng mây không thiết bay
Nốt nhạc chiều câm nín
Anh yêu! anh có hay?
Không bút nào diễn thấu
Không lời nào hiểu tâm
Không lệ nào cay khổ
Bằng tình em khóc anh!
Em ghi lòng tất cả
Những phút giây cuối cùng
Những nụ hôn vội vã
Lời thề hứa thủy chung
Xin anh hãy yên nghỉ
Nhớ thương mỗi sớm chiều
Trong tim mãi giữ kỹ
Hình bóng người em yêu.
Chúc Anh        

Đừng Quên Nhé Dòng Sông
Thanh Vân

Anh ra đi để dòng sông ở lại
Gốc bàng già oàn  nhiều trái còn xanh
Trái nhãn lồng e ấp lá bao quanh
Hành trang có mãnh tình chưa kịp ngỏ
 
Nhét vội vào valise năm ba cuốn vở
Truyện học trò đầy những giấc mơ hoa
Cuộn băng cũ mèm với vài khúc tình ca
Và một nỗi đau thương sầu vong quốc
 
Nơi xa xôi anh cứ hoài lây lất
Muợn men nồng quên tất cả hôm qua
Ngày qua ngày anh thành kẻ bê tha
Không còn thiết những gì anh để lại
 
Anh có biết dòng sông giờ vẫn chảy
Nước vẫn còn bồi cho gốc bàng xanh
Mẹ vẫn chờ, niềm hy vọng mong manh
Ngày trở lại của người con nước Việt
 
Anh! người từng đầy nhiệt huyết
Đừng quên quê nghèo còn đầy cảnh  thê lương
Đừng quên vì sao anh đang phải tha hương
Anh! đừng quên nhé dòng sông anh bỏ lại.

TV

Những tân hồn hoang lạnh
 Trúc Sơn

Anh hai mươi vào quân ngũ
Em mười sáu đến vũ trường
Trót sinh giữa thời loạn ly
Khát khao bao nhiêu tình thương
Tâm hồn lạnh như băng giá
Sống trong cô quạnh từng đêm
Anh về thành phố tìm em chia mối sầu

Anh sinh ra làm lính chiến
Em trọn kiếp đến vũ trường
Những băn khoăn của lòng anh
Những chua cay của đời em
Chôn vùi vào trong câu hát
Lãng quên theo từng nhịp chân
Thôi thì vì chút tuổi xuân chóng tàn

Xin em đừng phụ lòng anh
Đời xa hoa không làm em phũ phàng
Xin em đừng phụ lòng anh
Đời son phấn chưa làm ai bẽ bàng

Anh hai mươi vào quân ngũ
Em mười sáu đến vũ trường
Biết ai thương hoài tuổi xuân
Chúng ta mái đầu còn xanh
Anh về rồi mai xa vắng
Hãy vui cho trọn một đêm
Thôi đừng thầm trách đời ta lỡ làng