Nguyệt San Số 41


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 41 với chủ đề : Dĩ Vãng Nhạt Nhòa ...V.T..

Chuyến Về Bidong!

Tôi trở về đây một buổi chiều.
Mây buồn giăng mắc gió đìu hiu.
Bidong đảo cũ còn trơ đó.
Giờ lại im lìm cảnh tịch xưa.
Hàng dừa bãi trước đón chào tôi.
Phơ phất lá đưa giữa đất trời.
Cát trắng bờ xanh đùa sóng biển,
Chiếc cầu ngạo nghễ phóng ra khơi.
Ghềnh đá xanh rêu cỏ mọc đầy.
Núi rừng phủ kín lá xanh cây.
Bâng khuâng tôi bước lên “Đồi Thánh”.
Nhà Chúa Phật Đường đã đổi thay.!.
Mái đổ tường xiêu với tháng ngày.
Còn đâu Phật Chúa cảm thương thay.!.
Không đầu Phật vẫn ngồi trơ đó.
 Chẳng giận chẳng buồn chẳng trách ai.
 Hai tám năm qua tại chốn nầy.
 Đoàn người lánh nạn tản về đây.
 Chen chân bãi trước ghềnh sau đảo.
 Quên cả không gian cả tháng ngày.
 Kẻ đến người đi cất bước đều.
 Đêm ngày rộn rịp cảnh thương yêu.
Buồn vui chia sẻ niềm tâm sự.
Đất khách cùng nhau dắt với dìu.
Thăm vùng mộ địa dạ buồn thiu.
Cỏ úa vàng hoe phủ nắng chiều.
 Nơi kẻ cuối đường yên giấc ngủ.
Nầy cha nầy mẹ kẻ thương yêu.
Con đã về đây mong gặp cha.
Hồn cha phảng phất ánh dương tà.
 Khói bay hương tỏa niềm đau xót.
 Gởi nấm xương tàn xứ lạ xa..
 Anh đã về rồi em hởi em,
 Người đâu chẳng thấy lại im lìm.
 

Thương em anh nhớ vô vàn nhớ.
 Ngấn lệ trào dâng tợ máu tim.
 Giặc chẳng buông tha kẻ cuối đường.
 Lén về đập phá dạ không thương.
 Bia mộ tượng đá nằm nghiêng ngửa.
Chua xót lòng ai cảnh đoạn trường.
Tôi thả hồn tôi theo gió lay.
Bâng khuâng hồi tưởng chốn xưa nầy.
Vòng tay nâng đở người lưu lạc.
Kỷ niệm hòa chung giọt lệ đầy.
Ta phải đi rồi Bidong ơi.!.
 Nhớ em ta nhớ mãi muôn đời.
 Ơn em ta khắc vào tâm khảm.
 Vỉnh biệt chào em luống nghẹn lời....

 
Kỷ niệm chuyến về thăm Bidong
với Văn khố thuyền nhân.
Cuối Thu 18/5/2006
 Trương Nguyệt-Ánh

         Tây Úc

Thương nhớ đầy vơi
Sơn Trung
Thương nhớ phương nao, thương nhớ hoài!
Lòng nghe cuồn cuộn nước sông trôi.        
Như cánh diều bay trong nắng ấm,        
Như đêm mưa bão gió không thôi!.              

Thương nhớ mênh mông, nhớ một trời,
Nhớ về quê mẹ chốn xa xôi.                 
Nhớ con sông vắng, bến đò cũ,                    
Nhớ cánh đồng xưa, trăng sáng soi.         

Thương nhớ bâng khuâng, nhớ một đời, 
Nhớ bè bạn cũ thuở vui chơi.                      
Nhớ mái trường xưa, khe suối mát,         
Nhớ con đường nhỏ rẽ muôn nơi.

Thương nhớ ngàn năm, thương nhớ ai,
Như cánh buồm lớn nhớ biển khơi.
Ngày đã bay đi theo gió cát
Lòng như núi đá chắn ngang trời.

Thương nhớ mênh mang, thương nhớ hoài,
Tấm lòng muôn thuở bóng trăng soi.
Hoàng hạc bay đi chưa trở lại,
Vẫn còn mây trắng tháng năm trôi!
 

HOMESICK AND NOSTALGIC FOREVER

Missing and longing for my motherland how I smart!
It feels like a swift current running in my heart.
Apparently like kites flying in the warm sunny sky, But it's a rainy, windy night with storm to intensify!
 
The grief is immense, compassion for a firmament,
On that far-away native soil of love permanent.
I remember the still river, the old watering place,
The past paddy-fields in the moonlit wide space.

Dazed with melancholy, with memories lifelong,
Old friends, a time of joyful amusing singsong,The green years' school roofs, the fresh stream,The small path that forks to multiple sites to seem.
For them, for those, eternal yearning, endless plea,
Mine is like a big boat sail missing the vast sea.
The days have flown away with winds and dewI feel as if a big mountain is blocking my view.
 
Always missing and longing for, without cease,
All my heart is forever righteous never to decrease.
The golden crane has not got back once flew away,
The white clouds are still over there, day after day!

                            Verse translation by THANH-THANH

Bài Thơ Của Lớp Mình
Nhất sinh
          
Từ mấyThu buồn sang gió Đông.         
         Tết về trang điểm Cúc Mai hồng.
         Sơn Hà trở mặt Oanh Nga yến.
         ThủyTú bày phô nét Bửu long.
          hoảng đã tranh nghèo đôi Luyển thắm.
         Học đường rộn rã hội văn Thông.
         Đón Xuân có mấy vần thi Thoại.
         Bè bạn ta thời đẹp ước mong.
          Mong Ánh Xuân Quang dưới mái trường.
         Bạn Hiền cùng chúc chữ vạn Khương.
         Chúc thầy trẻ đẹp vui Lèo lái.
         Chúc bạn Thành công bước thẳng đường.
         Tổ quốc trùng Hưng cành liểu đượm.
         Tuyết thanh bình rải khắp ngàn Phương.
         Trọng Đình kỹ niệm, đầu thương Hải.(1)
          Tình nở hoa Thơm tuổi học đường./.

Ta Đã Tới
Đăng Trình

Ta đã tới dung thân miền đất lạ
Chiều Pulau lồng lộng gió bi thương
Lòng gặp lòng sao nhớ quá quê hương
Lỡ đánh mất sau lưng đời phiêu bạt
Ôi! Mẹ già chiều Trường Sơn lây lất
Ôi! Đất cha khoai sắn độn từng ngày
Ôi! Đướng xưa máu nhuộm tóc thơ ngây
Giặc đã đến dựng công trường tập thể
Tuổi trẻ không trường, nhà buôn thiếu chợ
Quê hương mình xa xót lắm người ơi!
Nghĩa sống gì đâu khi mất cuộc đời
Giặc cướp trọn trong vòng tay sắt máu
Lớn bé trẻ già bỏ nơi nương náu
Ngày thâu đêm quần quật đói từng cơn
Thân làm bia đầu đội đạn tủi hờn
Thương quá thôi -bạn bè ơi biền biệt
Giặc trả thù có mấy ai được biết
Lần ra đi là trăm vạn ngày thương
Buồn nào hơn người vợ trẻ khóc chồng
Tim thắt héo chạy theo nguồn dư lệ
Khổ nào hơn mẹ già nua kể lể
‘Suốt cả đời mới gặp cảnh tang thương
Sống quê hương chịu chết một quê hương’
Ta đã tới dung thân miền đất lạ
Nghe ngậm ngùi thương tiếc một tình quê
Nghe hồn đau chia cắt mấy dặm về
Mà rưng rức lệ hờn căm tê tái
Ai ra đi không thương người ở lại
Nơi quê nghèo rách áo cả đói cơm
Đất của ta sống tủi nhục gông cùm
Nước của ta mà ba miền ruột cắt
Kẻ tới người đi pha mùi nước mắt
Chuyện ba năm ấp ủ mấy đau buồn
Những đầu xanh héo úa tự buổi non
Và tuổi bạc chìm sâu vào sức sống
Ta đã tới miền hồi sinh sống động
Đi trên hoa nghe lá gọi Sài Gòn
Nghe trong hồn rạo rực chút héo hon
Như vỡ lỡ cả muôn trùng sóng dậy
Huế -Sài Gòn -Hà Nội xa lạ mấy
Đến bao giờ nối lại một cầu thương?
Ta đã tới dung thân miền đất lạ
Tình bao la trang trải mấy cho vừa
Như dòng sông nhơ nhớ mãi nguồn xưa
Như mây biếc ôm khung trời tưởng vọng
Dù vai đời mang hai dòng ý sống
Ta vẫn hoài đan dệt mộng quê hương
Vẫn thương em cách biệt lắm dặm trường
Ghi dấu mãi ngày đầu tiên xa xứ
Ta nằm lại bên bờ thương bến lạ
Giương ngọn cờ bất khuất mãi trong tay
Lửa sụt sôi tim mắt sáng từng ngày
Lòng hướng tới chan đầy bầu nhiệt huyết
Thương một đời hai chữ Việt Nam thôi.

                    Malaysia 11, 1978
                      Đăng Trình

Mưa Sài Gòn-Nắng Houston
 Trịnh Du

Hè Sàigòn mặt trời đi ngủ sớm
Hạ Houston thương nhớ một người xưa
Anh nhớ em, nhớ quá nói sao vừa
Từng cơn nắng hong khô niềm mơ ước
Anh chẳng biết chừng nào gặp lại được
Ước mong nhiều mà có được bao nhiêu
Xa nhau rồi, nhớ nhớ rồi yêu yêu
Yêu rồi nhớ, nhớ rồi yêu em quá…
Nếu có thể, anh xin làm chiếc lá
Hứng giọt mưa khỏi ướt áo em yêu
Hay xin làm cơn gió thoảng hiu hiu
Nhè nhẹ thổi đôi môi em thơm ngát
Hạ Houston chờ mong luồng gió mát
Để hồn thơ khỏi ngơ ngác tìm em
Hè Sàigòn mưa vẫn đỗ bên thềm
Em nơi ấy đêm về còn thương nhớ?
(Trịnh Du, 16-7-2013)