Nguyệt San Số 40


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 40 với chủ đề : Huế Ơi! ...V.T..

Vùng Trời Đau Thương và Uất Hận !

Em trót sinh ra sau ngày "giải phóng"
Và lớn lên khi đất nước "thanh bình"
Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh
Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại  
Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy
Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn
Đường chiều về leo lét ánh tà buông:
 - "Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !" 
Sáng đi học bụng em còn thấy đói
Cô dạy em phải yêu kính "bác" Hồ
Em hỏi : - " 'bác' là ai vậy, hở Cô ?"
Cô bảo:-"Nhờ 'bác', đảng ta 'CHIẾN THẮNG ' !" 
Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng
Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi
 "CHIẾN THẮNG" gì ? Sao khổ quá đời tôi,
Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế! 
Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế :
Trời quê hương còn đó áng mây buồn
Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương
Em thay mẹ : Đời bán bưng buôn gánh ! 
Em tự hỏi nếu đảng không "CHIẾN THẮNG"
 Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy ?
 Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay
 Bị "xuất khẩu" sang xứ người lao dịch !  Em thầm hỏi : "Ai đây là kẻ địch?"

"Mỹ, Ngụy", "bác" Hồ, hay cộng đảng ta ?
"Ngụy" bây giờ là "khúc ruột phương xa"
Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế !  
Nước Việt thụt lùi bao thế hệ
Từ môi sinh cho đến đạo làm người:
 Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi
Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!  
Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được
Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương
Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương
Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu ! 
Đảng của "bác" biến nước ta lạc hậu
Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu
Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu
 Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm !
 Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm
Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên !
 Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN
Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản  
Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng
Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên
Xây đắp non sông, bờ cõi vững bền
Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG !

 

Huế Xưa
Phan Xuân Sinh
Khi mô anh về thăm Huế xưa
Nhớ gói giùm em một chút mưa
Gói thêm mớ lạnh từ chân tóc
Buốt thấu buồng tim vẫn chưa bưa
Thôi thì:
Hẹn Huế mùa sau sẽ về thăm
Thăm từng cái lạnh dấu trong chăn
Nghe mưa rả rích trong đêm vắng
Để nhớ vô cùng những tháng năm”
Hồ Đắc Thiếu Anh
Trường nữ trung học Đồng Khánh
Trường trung học Kiễu Mẫu & Đại Học Sư Phạm
Trường trung học Kiễu Mẫu
Trường trung học Hàm Nghi
Huế có em của một thời xe đạp
quanh đi quẩn lại những con đường
mà cũng chính em. Cho ta tuột dốc
Đàn Nam Giao. Đầu cắm xuống dòng Hương
biết thế nào một thứ lừa Thượng Tứ
dù cao tay ta cũng ngã dưới chân
đáng đời cho một tay bạt mạng
hợm mình muốn quất ngựa truy phong
em đâu thể cao bay xa chạy
ta rượt hoài như một thứ khùng điên
cũng có lúc em quay đầu ngó lại
là lòng ta bỗng chợt thấy bình yên
rồi cũng chính em bỏ trò chơi cũ
khép mình như một gái thâm cung
là cái lúc ngựa hí vang rong ruổi
phóng mình trong gió bụi mịt mùng
Huế không có em nên buồn rười rượi
mà ta đây thành một đứa thất tình

Về Thăm Cố Đô
PBN
Tôi sẽ quay về, thăm lại Cố đô
Ngắm bóng trăng thanh, nghe khúc Nam bằng
Tiếng sáo quyện, bên dòng Hương da diết
Bao ngày xa, phố cũ dáng mơ màng
Tạm biệt Huế, giữa mùa thu tuổi mộng
Suốt nữa đời lạc bước chốn ngàn phương
Lòng ôm ấp, hoài mong về cố xứ
Nhớ một người từ dạo mới yêu đương
Tôi sẽ trở về, tìm kỷ niệm xưa
Vỹ Dạ Đông Ba, qua những chiều mưa
Bên Đập Đá, Văn lâu hay Bến Ngự
Em ở nơi mô, từ đó đến chừ
Thương lắm con đò, neo đậu bến sông
Mãi ngóng chờ ai, trên nước phiêu bồng
Bóng dáng mẹ ngồi, ru đàn em nhỏ
Bao tháng ngày qua, lòng mỏi mòn trông
Huế ở lại, ôm đất trời thơ mộng
Để người đi, xao xuyến cố hương ơi
Em giọng nói, trên làn môi dịu ngọt
Chẳng nơi mô có được ở trên đời
Xin thầm hẹn, một ngày mai với Huế
Tôi sẽ về, ấp ủ mối tình quê
Bên bếp lửa, có cô em người chị
Huế yêu ơi! Vẫn còn đó câu thề.
PBN

Giọt Nắng Ngày Xưa
Thanh Vân

Giọt nắng ngày xưa trải lối Xuân
Tô hồng đôi má thoáng bâng khuâng
Chiều lan theo khói vào trong mộng
Khóm trúc vườn trong đón gót chân

Ướm cả hồn thơ với nắng hồng
Đón mây nhè nhẹ đến bên song
Hong tóc còn thơm mùi hoa bưởi
Gom nắng đong đầy đôi mắt trong

Lấp lánh màu Xuân lối sỏi mòn
Nắng tàn hôn phớt ánh hoàng hôn
Nhặt dùm tôi nhé vài tia nắng
Đan lại thành thơ sưởi ấm hồn.

Thổn Thức
 Sưu tầm
Tôi gặp em vào một chiều đầy nắng
Gió bên đường đưa nhẹ mái tóc em
Tôi khẽ nói gió ơi đừng thổi nữa
Cho tôi nhìn ngắm trọn ánh sao xinh.
Chiếc lá nhỏ như cất lên lời nói
Tôi ngập ngừng đưa ánh mắt xa xăm
Không dám nhìn vào hàng mi rực rỡ
Sợ mắt người đốt nát trái tim tôi.

Rồi từ đó tôi không tìm thấy nữa
Ánh mắt nào làm tôi mãi mộng mơ
Tôi cố tìm trong tiềm thức bơ vơ
Nhưng chỉ thấy một khoảng trời lặng lẽ.
Không gặp em hồn tôi như cô lẻ
Và ngày nào tôi cũng đứng chờ em
Chờ em dưới hàng cây khô chiếc lá
Bỗng một ngày lá cũng xa rời cây.
Thu đã qua và đông cũng sắp tàn
Ánh nắng vàng đã ùa về khắp lối
Mang cái ấm của mùa xuân hạnh phúc
Đến cho đời và cho cả lứa đôi.

Tôi tập vẽ những hàng cây chiếc lá
Chiếc lá nào đưa em đến bên tôi?
Con đường nhỏ hàng cây nho nhỏ
Như khóc thầm cho một gã tình si.