Nguyệt San Số 39


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 39 với chủ đề : Quê Hương Còn Đó Nỗi Buồn! ...V.T..

Quê Hương và Chủ Nghĩa Xã Hội

Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm
Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân
Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá
Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả
Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân
Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm
Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố
Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ
Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang
Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng
Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa
Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa
Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây
Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay
Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc
Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc
Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do
Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô
Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống
Ai nhân danh hạnh phúc
Thứ hạnh phúc ngục tù
Ai nhân danh dân chủ
Thứ dân chủ si ngu
Ai nhân danh chân lý
Thứ chân lý đui mù
Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã,
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian
Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam !
Sự thật đó có làm em đau nhói ?
Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói
Chồn cáo kia có rình rập trước sau
Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau
Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.
Em đứng lên như đại dương dậy sóng
Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang
Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan
Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,
Em bây giờ khôn lớn
Mắt rực lửa yêu thương,
Biết đâu là sự thật
Em tìm thấy con đường.
Tự-Do sẽ nở hoa
Trên quê hương khốn khó
Anh như con ngựa già
Vẫn cúi đầu kiên nhẫn
Đốt những đám cỏ khô
Dọn đường cho em đi làm lịch sử

     Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 ở Bạc Liêu, hiện sống tại Sài Gòn. Tác giả của nhiều tập thơ như Đêm mặt trời mọc, Khí hậu đồ vật và Của căn cước ẩn dụ, và Ê, tao đây. Thơ của ông đã được nhiều tác giả dịch ra tiếng Anh. Trong bài phỏng vấn dành cho nhà văn Vi Ký, nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh nhận xét về đảng Cộng Sản:
“Đảng Cộng sản thắng Tây và Mỹ bằng máu của dân tộc, bằng vũ khí của Nga và Tàu, rồi nộp “độc lập dân tộc” cho cộng sản Tàu và Nga. Ai chỉ ra tình trạng thế chấp và bán đứng đó đều bị cho là phản động. Kẻ phản động có thể gây tai họa cho Đảng nhưng lại là phúc của dân.
Những ai vì Đảng sẽ kết án kẻ phản động, còn những ai vì con người thì sẽ hoan hô kẻ phản động. Hãy nhớ câu nói lịch sử của ông Nguyễn Văn Thiệu:
“Đừng tin những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”.

Gửi tuổi trẻ Việt Nam

Em hãy ngồi xuống đây
Anh kể câu chuyện này
Trên cánh đồng cỏ cháy
Ngậm ngùi như khói bay

Con ngựa già một đời
Chưa thấy được ngày vui
Mắt mỏi mòn trông đợi
Những mầm cỏ xanh tươi.

Đã bao nhiêu năm rồi
Hướng nhìn về xa xôi
Tâm tư đau nhức nhối
Cuộc đời vẫn nổi trôi

Em nhìn về tương lai
Cố dấu tiếng thở dài
Mắt dường như ngấn lệ
Có phải vì khói cay?

Em thấy đó, trên đường đi không đến,
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang
Những con thú người nhảy múa kiêu căng
Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã.

Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ.

Một Thoáng
Hồng Thúy
Một thoáng em về trong huyễn mộng
Chập chờn anh gõ cửa chiêm bao
        Có phải Tình không
        Hay sóng đời hư thực
Nên bây giờ..ta chẳng còn nhau
Em thoáng đến, vội xa biền biệt
        Nắng chưa hoa .. rũ bóng mù sương
        Chưa gặp nhau ,sầu đã khơi lòng
Giăng nỗi nhớ ,rồi chia ly mưa rụng
Ngày tháng.. anh thắp mơ chờ đợi
         Dáng hương nào thấp thoáng nẻo rèm thưa
         Anh đưa tay ..sợi tóc úa trăng bời
Ẩn nhánh gió nghe ru buồn thổn thức
Em xa lắm là tình khuất vắng
         Anh bên đời đếm mãi mùa đông
         Cuộc tình mình trắng mãi dòng sông
Như bèo bọt theo miên man tục lụy
Anh gọi em câu thơ trôi vô vọng
         Ở nơi nào ..có ..giây phút nhớ trông?
          Riêng anh bước tình đau lẻ mộng
Một thoáng em về..hay Một thoáng... ước mong?

      

Em như tơ hồng
Trường Đinh
Đã bao năm, em dưới trời mưa nắng
bến Ninh Kiều đẹp như áo phủ trăng
con đò nhỏ vẫn chờ bên sông vắng
Cái Cui ơi, anh gọi nhớ và thương

bàn chân đất trên Cần Thơ biên giới
khẽ bước vào bằng trái nhớ linh lung
mảnh hồn anh đang tìm về xa vợi
có quê hương còn đượm thắm tình người

hỡi Vĩnh Thạnh, hỡi Ô Môn xa thẳm
trên mắt môi còn đó hạt long lanh
dưới trời xanh có mây và nắng ấm
em chớ buồn vì mãi nhớ thương anh

có phải chăng, anh tương tư giòng nước
vì nhớ em lờ lững giữa chiêm bao
nơi quê nhà, Trúc Mai chờ trước ngõ
trăng đã về cho cõi nhớ lao xao

chuyện chúng mình là những dây tơ mỏng
kết nối vào, vương vấn lại từng đêm
em có biết, nỗi niềm nơi xứ lạ
ôm vào lòng, kênh rạch giữa trái tim

ước mơ ơi, em theo về kỷ niệm
người có thương giọt lệ đã đầy sông
kia, bờ bến - Phong Điền và Trà Nóc
ở trong anh cho mãi những bềnh bồng

hỡi Thới Lai có làn mây đan nhớ
như vần thơ anh giữ mãi vào lòng
Cái Răng ơi, những mến thương vời vợi
yêu nhớ nầy, xin gởi lại thiên thu

Tình Đầu Một Thời Áo Trắng
Nữ Sinh Gia Long

Hoa phượng tàn, xác phượng rụng ngẩn ngơ
Thảng thốt tiếng ve rơi chiều lặng gió...
Ba mươi tuổi lòng bỗng quay quắt nhớ
Về sân trường thuở mười sáu mười lăm

Nơi tàng cây xao xác lá bâng khuâng
Ta đứng dưới cơn mưa chiều xa vắng
Người con gái đi ngang nhìn lãng mạn
Nở nụ cười mới khó hiểu làm sao !

Nơi nằm ngoan những vạt cỏ ca dao
Ru đôi lứa ban trưa vào tình tự
Tuổi mười sáu riêng lòng ta lúc đó
Phải không em thầm kín đến dường nào

Ngày quen nhau đêm dằng dặc chiêm bao
Em hiển hiện, em chập chờn chiếc bóng
Hoa phượng nở bất ngờ hoa phượng rụng
Tiếng ve gần bất chợt hóa xa xôi

Ngẩn ngơ lòng vô cớ những buồn vui
Tập nhật ký dịu dàng dòng mực tím,
Từng trang viết bàng hoàng bao kỷ niệm
Về thân thương một mùa hạ đầu đời

Mười lăm năm vẫn tàng phượng ấy thôi
Và tiếng ve vẫn tiếng ve ngày cũ
Người bạn gái năm nào, giờ, có nhớ
Như lòng mình khi về lại trường xưa .

Nơi tàng cây xao xác lá bâng khuâng
Ta đứng dưới cơn mưa chiều xa vắng
Người con gái đi ngang nhìn lãng mạn
Nở nụ cười mới khó hiểu làm sao !

Hương Thời Gian
 Machanvi
          Bao mùa cay đắng anh đi
Tháng tư ngày ấy còn gì đâu anh ?
         Hết rồi những cánh đồng xanh
Tuổi thơ bám đất nay thành ruộng hoang
        Bao  người trôi nổi lang thang .
Phố phường ô nhiểm xóm làng xác xơ
         Bao giờ tìm lại ngày thơ
Vẫn thường tắm mát bên bờ sông xanh
         Nhớ hoài một mái nhà tranh
Vợ chồng chung thủy em anh nghĩa tình
        Bao đình chùa vẫn uy linh .
Giờ đây thay đổi nguyên hình Sa Tăng .
       Luân thường càng lúc ố hoen
Nghĩa tình đâu nữa sao bằng lợi danh
       Máu người chẳng biết hôi tanh
Sì ke ma túy chúng dành hại nhau
       Bạn  thân phe nhóm sang giàu
Cha con vẫn cứ giết nhau thường tình
        Nghĩ về độc lập mà kinh
Tháng tư đen , chỉ bọn  mình thương đau
       Mai này tổ quốc ra sao ?
Hỏi ai ai cũng gục đầu thở than !
      Bao năm xa chách xóm làng
Vẫn không quên được họ hàng anh em .
     Thương con cò đậu cành mềm
Mà nghe đau nhói con tim rã rời
       Bao giờ thuyền sẽ ra khơi
Hương thời gian sẽ muôn đời khắc ghi

Machanvi 28/4/2013