Nguyệt San Số 38


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 38 với chủ đề : Tiếng nói từ bên trời quê hương ...V.T..

Bài Thơ Yêu Nước

Bài Thơ Yêu Nước
Phương Uyên

Ơi đồng bào Việt Quốc!!!

Đất nước không chiến tranh
Cớ chi đau thắt ruột
Sự tự hào ngộ nhận
Một chế độ bi hài sau chiến tranh

Bọn cường quyền gian manh cơ hội
Đào bới bóc lột dân lành
Núp dưới bóng cờ máu, bác đảng
Âm thầm bán từng mãnh đất quê hương

Tổ quốc thân yêu ơi!
Đồng bào thân yêu ơi!
Ôi, ta thương quá đi thôi!
Vết sẹo hằn sâu vào trái tim, trải dài theo năm tháng

Xuyên qua chiến tranh có những đống mồ hùng vĩ
Người phơi thây ngã xuống mắt trừng trừng nhìn nhau
“Hậu thế ơi hãy giữ gìn non sông”
Ôi đất nước giờ tả tơi từng mãnh trao cho giặc!

Sự hy sinh bất công!
Xứ sở linh thiêng có còn không?
Phật khóc, Thánh rơi lệ!
Công lý lưu lạc để đức tin chìm vào đáy biển

Tràn ngập hôn mê
Ơi thanh niên Việt Quốc!
Chúng ta là ai?
Hãy đứng lên trước vận mệnh tổ quốc

Giặc đang tràn tới ngõ
Hãy đứng lên đi
Đứng lên niềm tự hào để sử sách lưu danh
Đứng lên đi cho tự do tỏa sáng



Đứng lên đi giành lại nước của dân lành
Hỡi tất cả những ai là đồng bào Việt Quốc
Hãy chung tay gìn giữ cội nguồn cho con cháu mai sau.

NGUYỄN PHƯƠNG UYÊN

"Việc tôi làm thì tôi chịu xin nhà cầm quyền đừng làm khó dễ mẹ hay gia đình của chúng tôi. Chúng tôi làm để thức tỉnh mọi người trước hiểm họa Trung Quốc xâm lược đất nước và cuối cùng là chúng tôi làm xuất phát từ cái tấm lòng yêu nước nhằm chống cái xấu để làm cho xã hội ngày càng tốt đẹp tươi sáng hơn".
"Tôi là sinh viên yêu nước, nếu phiên tòa hôm nay kết tội tôi, thì những người trẻ khác sẽ sợ hãi và không còn dám bảo vệ chủ quyền của đất nước. Nếu một sinh viên, tuổi trẻ như tôi mà bị kết án tù vì yêu nước thì thật sự tôi không cam tâm."

 

Nggười Tù Trở Về
Nguyễn Thị Thanh Dương
Cảm tác theo hình ảnh đón người tù trở về tại ga xe lửa Sài Gòn năm 1988.

Anh trở về từ trại tù “cải tạo”,
Trại tù miền Bắc heo hút trong rừng,
Ga Sài Gòn như mọi ngày bình thường,
Có một hành khách thấy đời rất lạ.
Đã bao nhiêu năm không về cảnh cũ,
Phố phường xưa không còn chỗ cho anh,
Nào vì gió bụi đã xóa bước chân !
Nào vì thời gian vô tình chia cách !
Chuyến xe lửa đến Sài Gòn từ miền Bắc,
Đã đưa anh qua khắp nẻo quê hương,
Nơi ấy một thời là những chiến trường,
Anh và đồng đội đổ mồ hôi xương máu.
Tàu đưa anh qua những vùng lửa khói,
Nơi xóm làng xưa dù đã đổi tên,
Nhưng người lính xưa không thể nào quên,
Nơi ấy một thời đóng quân gần gũi.
Hình ảnh quê hương lòng anh mừng tủi,
Như đứa con yêu lạc mẹ trở về,
Tàu đến Sài Gòn bước xuống sân ga,
Anh nghẹn ngào bên người thân yêu cũ.
Vợ mỉm cười sau nhiều năm nhỏ lệ,
Nắm tay chồng mà tưởng giấc mơ thôi,
Người thân đón anh nước mắt tuôn rơi,
Anh đã về. Người tù không kỳ hạn .
Anh đã về. Người tù không tuyên án,
Kẻ bại binh cũng là kẻ tội đồ,
Anh bây giờ trông gìa yếu hơn xưa,
Râu, tóc anh đã bạc màu trắng xóa.
Da ngăm đen, gương mặt buồn khắc khổ,
Manh áo nâu anh quen mặc trong tù,
Chẳng đủ ấm thân khi gío sang mùa,
Trong lán trại vách nứa tre trống trải.
Anh héo gầy những tháng ngày ăn đói,
Miếng khoai khô, miếng cơm hẩm chia phần,
Bàn tay anh cầm tay vợ rưng rưng,
Gặp lại nhau hai người cùng xơ xác.
Chào ga Sài Gòn, chào tàu Nam Bắc,
Chào lán trại tù rừng núi nơi xa,
Hôm nay người tù đã trở về nhà,
Dù thế nào còn chút tình vẫn đợi.
Nguyễn Thị Thanh Dương ( March 31, 2013 )

Nếu Ngày Mai Không Đến
DH chuyển dịch

Nếu anh biết đó sẽ là lần cuối
Được nhìn em trong giấc ngủ êm đềm
Anh sẽ giữ, sẽ ôm em rất chặt
Và nguyện xin : mong Chúa giữ hồn em !

Nếu anh biết đó sẽ là lần cuối
Nhìn thấy em ra khỏi cửa, bước chân
Anh sẽ gọi để em quay trở lại
Cho anh ôm, hôn từ giã một lần !

Nếu anh biết đó sẽ là lần cuối
Nghe tiếng em đang reo hát, múa may
Anh sẽ chụp, sẽ thâu băng từng chữ
Để giờ đây anh nghe lại hằng ngày !

Nếu anh biết đó sẽ là lần cuối
Anh sẽ dành ra một ít phút thôi
Để nói câu : "Anh yêu em  mãi mãi"
Thay vì anh... tưởng em đã hiểu rồi !

Vậy em ơi, nếu ngày mai không tới
Và anh đây chỉ có được hôm nay
Thì xin hãy nhớ rằng anh tha thiết
Luôn mãi yêu em nhất cõi đời này !
.............

Bạn có biết : ngày mai không hẹn hứa
Cho một ai, dù trẻ cũng như già
Và hôm nay, biết đâu là dịp cuối
Ôm người yêu, nồng ấm ở bên ta ?!

Vậy bạn ơi, còn chờ chi mai mốt
Sao lại không quý ái  ở hôm nay
Kẻo ngày mai, nếu chẳng còn dịp tới
Bạn sẽ than, hối tiếc mãi lần này !

Bạn quá bận, không thời gian trao tặng
Một nụ cười, vòng tay ấm hoặc nụ hôn
Biết đâu bạn đã làm nàng tuyệt vọng
Phải rời xa, phải vỡ nát tâm hồn !

Vậy bạn hỡi, hãy ôm ghì thật chặt
Và thì thầm, âu yếm sát bên tai
Rằng bạn rất yêu nàng, yêu tha thiết
Chẳng lìa xa, hạnh phúc giữ lâu dài  !

Bạn chớ ngại nói nên lời xin lỗi
Lời cám ơn, lời tha thứ hàng ngày
Để ngày mai, nếu không còn tới nữa
Bạn sẽ không hối tiếc... buổi hôm nay  !

Bỏ tù một đóa hoa
Trần Mạnh Hảo

Nguyễn Phương Uyên đứng trước tòa
Em xinh hơn mọi loài hoa trên đời
Em không phải đóa mặt trời
Mà sao bóng tối rụng rời vây quanh

Trước vành móng ngựa gian manh
Phương Uyên chợt mọc lên thành đóa sen
Trái tim yêu nước thắp đèn
Phương Uyên em giữa bùn đen sáng lòa

Em là nụ, em là hoa
Bởi yêu nước phải ra tòa em ơi
Đưa tay chúng tính che trời
Làm sao che nổi nụ cười trinh nguyên

Tự do tuyên án bạo quyền
Cám ơn mẹ sinh Phương Uyên tuyệt vời
Bỏ tù hoa, bỏ tù người
Bỏ tù đất nước giống nòi quê hương

À ơi nước Việt đau thương
Ngủ đi những đóa hoa đương ngồi tù….

Sài Gòn ngày 17-5-2013
Trần Mạnh Hảo

. Nụ cười Phương Uyên
 Vitudotutuong
Người ta nói về em với vô số mỹ từ
Có lẽ tôi không nói được hay đến vậy
Nhưng tôi nhìn kỹ em, và thấy
Bóng hình em quanh đây
Là em gái tôi
Là em nhỏ đang cười trong nôi
Là những học trò bé con đang tung tăng đâu đó
Cái nụ cười hồn nhiên muôn thuở
Như chồi xuân hé nở
Trong sáng đến tận cùng chất sống Việt Nam
Nụ cười ấy nay vào nhà giam
Trả giá cho những điều họ dạy em: yêu thương, căm ghét...
Những giáo điều con vẹt, không và không bao giờ dành cho ai muốn sống thật với đời
Và em cười...
Rửa tội cho tôi
Một bỉ phu lưng dài vai rộng chỉ biết còng lưng kiếm sống
Trời đâu quá cao, đất nào quá rộng?
Vòng nhân gian nửa thế kỷ ma làm
Cả rừng người thành đàn vịt lặng câm
Trong “đàn vịt” ấy liệu có ai ghét em không nhỉ?
Tôi không tin. Vâng, chắc chắn là không, trừ khi người hóa quỷ
Kẻ thù của em là Ý thức hệ điên cuồng
Vòng kim cô bá đạo của đám cướp đường!
Trong vòng kim cô ấy Một lũ nửa đỏ nửa xanh run như cầy sấy …
Em - thiên nga trắng lội Trên cóc nhái bùn lầy
Soi sáng cửa Tương Lai

Bằng nụ cười thánh thiện.

        Vitudotutuong