Nguyệt San Số 33


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 33 với chủ đề : Xuân Tha Hương ....V.T...

Thơ Xuân

THƠ XUÂN
(Gởi về Mẹ Việt Nam và Đồng Bào Việt Nam thân mến với tất cả lòng thương nhớ và lời cầu chúc thành công trong cuộc đấu tranh Tự Do Dân Chủ của Quê Hương)

Mẹ ơi lại một mùa xuân đến
Lại một mùa xuân cách núi sông
Mấy chục năm trời xa Mẹ thế
Con buồn ghê lắm. Mẹ buồn không ?
Mẹ buồn, mắt tím màu thương nhớ
Những đứa con đời như nhánh sông
Như cánh lá rơi mùa lốc cuốn
Như chim mất tổ giữa muôn trùng
Thương con, mẹ hẳn chan hoà lệ
Nước mắt từ tim buốt tận lòng !
Tiếng khóc phải buồn như tiếng thở
Của đời chìm đắm cảnh lao lung
Của người ở lại trong hờn tủi
Của kẻ ra đi giữa mịt mùng
Con thấy Mẹ buồn, con khổ lắm
Khổ vì con để mất non sông...
Khổ vì con thấy quê yêu dấu
Quằn quại đau thương giữa bão bùng !

*
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến
Con phải làm gì cứu núi sông !
Con phải - Mẹ ơi - con phải rửa
Mối hận tan nhà, hận quốc vong !
Mối hận còn chồng thêm nỗi nhục
Tha hương, nhục ấy đắng bên lòng !
Giặc kia còn đó, con còn phải
Mài kiếm bên trời cứu núi sông !
Từ buổi mất đi rừng núi cũ
Mùa xuân phục quốc vẫn chờ mong
Tình yêu đất nước, tình dân tộc
Đã thắp trong con ngọn lửa hồng
Mong ngọn lửa kia cùng biển lửa
Soi đời, xoá xạch mọi xiềng gông

*

Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến
Xuân gợi mơ xưa, giấc mộng lòng
Mộng cưới cô nàng bên xóm Hạ
Mộng thành chiến sĩ giữ non sông
Giang tay ôm trọn vòng quay đất
Bốn biển tung hoành mộng kiếm cung
Nhưng Tháng Tư đen tan vỡ hết
Tháng Tư hoa nụ nát từng bông !
Tháng Tư, ngã xuống đời oan nghiệt
Ai giết đời trai tự vỡ lòng !?
Thôi, đứng dậy cười, lau nước mắt
Rồi đem lòng trải với non sông
Nếu tầm tay với chưa dài đủ
Con cháu mai này sẽ tiếp công
Thà rách mà làm Người Tị Nạn
Cho tình sông núi mãi tình trong
Đấy, lời Mẹ dặn, lời tâm huyết:
"Chớ bán quê hương, phản giống dòng !"



 

*
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến
Và muà xuân đến chẳng chờ mong !
Tri kỷ, chân tình, ai đấy nhỉ
Giữa đời điên đảo đứa thành ông ?
Giữa thời nhân nghĩa là ngu dại
Phá sản lương tâm, khánh kiệt lòng
Lúc bước chân đi con đã biết
Xảy đàn, tan nghé, chợ chiều Đông
Nhưng không ngờ được rằng phiên chợ
Buồn đến đau thương, đến não nùng
Phiên chợ khối người rao bán đấy
Nhưng toàn viễn tưởng với hư không!
Cái con cần đó, tìm không thấy
Chỉ thấy nhân gian rất mịt mùng
Chỉ thấy lòng đời là hạn hẹp
Tình đời có thủy lại vô chung!
Thấy con, mái tóc màu sương tuyết
Mà nợ giang sơn vẫn chất chồng
Và vẫn từng đêm ngồi đối vách
Từng đêm thao thức với non sông
Từng đêm rồi lại từng đêm thế
Non nước trơì ơi vẫn khốn cùng
Non nước khi không còn ác thú
Quốc thù, thưa Mẹ, mới là xong!
Một ngày, con nghĩ, không xa, sẽ
Thấy lại huy hoàng cảnh núi sông
Thấy được nhân tài trong bốn cõi
Góp vào tim óc, góp vào công
Góp hồn xây lại căn nhà Mẹ
Cho nắng mùa xuân lại nắng hồng
Cho lá thư xuân con gởi Mẹ
Xanh tình núi biếc, thắm tình sông
Và vui như pháo đêm trừ tịch
Hiển hách mùa xuân của chiến công!
Con sẽ quì hôn dòng quốc sử
Hôn mà nước mắt cứ rưng rưng
Mẹ ơi, con sẽ cầm tay Mẹ
Để hát vang lên khúc nhạc mừng
Tiếng hát quốc ca chào đất nước
Cờ Vàng rộn rã gió bay tung !

*
Mẹ ơi, lại một mùa xuân đến
Xuân chốn tha hương quá lạnh lùng
Tống cựu nghinh tân ai đó nhỉ
Mà con với một ngọn đèn chong
Xuân con không có mai, đào nở
Nhưng có Quê Hương ngự giữa lòng
Có bóng Cờ Vàng trong bóng Mẹ
Có ngày rực rỡ của non sông
Có con bay giữa đàn chim Việt
Về dựng giang sơn cõi Lạc Hồng!

Ngô Minh Hằng

 

Bông Ngâu ngày cũ
Bs Thanh Vân
Cám ơn anh hôm về thăm quê mẹ
Đã gởi cho em một gói trà tàu
Còn dặn dò"Em đừng có uống mau
Nhấp từng ngụm, quê hương mình trong đó"
 
Anh hỏi em chiếc tàu cau hồi nhỏ
Anh kéo em đi, để ở nơi nào?
Anh đi về tìm mãi chiếc tàu cau
Chở đầy ấp tuổi hồn nhiên ngày cũ
 
Em đã thấy chập chờn trong giấc ngủ
Như đâu đây thời thơ dại chúng mình
Về với em những buổi sáng bình minh
Hai đứa mình chung trên đường đi học
 
Có một sáng giận hờn anh, em khóc
Anh dổ dành đền lại nắm bông ngâu
Anh hỏi chịu không?Em khẻ gật đầu
Rồi mỉm cười, cất bông ngâu trong cặp
 
Cũng có lúc dựng lâu đài trên vồng bắp
Anh làm vua, em hoàng hậu đương triều
Bông trong vườn gom lại được bao nhiêu
Anh hái hết kết rèm trong cung điện
 
Buổi lâm triều, anh ban em vương miện
Bằng bông ngâu, bông sứ đẹp vô cùng
Ôi! lâu đài của tuổi dại mông lung
Đã nhạt nhòa trong bụi mù ký ức
 
Bưng tách trà pha giọt buồn thổn thức
Cơ hồ như thấy lại nắm bông ngâu
Em muốn về ngồi lại chiếc tàu cau
Tìm chiếc cặp đựng bông ngâu thơ dại.

Thanh Vân

Hương Xưa

       Bóng ai ẩn hiện thoảng mùi hương
       Thấp thoáng quanh đây rất lạ thường
       Bóng nguyệt lung linh hôn mái tóc
       Da như màu tuyết ẩn trong sương
 
        Người về lưu luyến vọng bên đời
        Mờ ảo mơ màng đêm biển khơi...
        Cõi mộng u huyền thêm ẩn bí...
        Thoáng mê đổi kiếp hóa thân người
 
       Nhìn nhau bở ngở tình cưu vương
       Tiền kiếp năm xưa đã một đường?
       Duyên số xa nhau bởi nạn thủy
       Aí ân lơi lã vẫn nồng thương...
 
        Người đâu tươi đẹp giữa vườn lan
        Năm ngón cung thương điệp khúc đàn
        Huyền thoại bên nhau chung một điệu
        Tóc tơ óng ã làn da ngoan
 
       Người về mang lại mối tình chung
       Gây phút bên nhau thật lạ lùng
       Hương phấn khoe màu trăng gío thoảng
       Say sưa ngây dại bên nhau cùng
 
        Hương xưa ôm ấp một lòng trinh
        Diểm lệ bên nhau ngây ngất tình
        Hòa hợp cung đàn xưa tiếp nối
        Luân hồi trao lại trọn tâm linh.
Kim Hương

Mùa Xuân Trể

Em có biết mùa xuân này đến trễ
Tuyết còn rơi trời vẫn lạnh lòng người
Nắng mới lên rồi vụt tắt ngoài sân
Gió còn thổi tung muôn ngàn hạt tuyết
Xuân đến trễ buồn lòng người viễn xứ

Em bây giờ đợi mùa xuân chưa đến
Én đôi con bay liệng khoảng trời xanh
Hoa sợ lạnh ngập ngừng sau kẻ lá
Kẻ biểu tình sợ chính phủ công an
Xuân chưa đến lòng em còn trông đợi

Không chỉ em mà tất cả đồng bào
Mong mõi lắm ngày toàn dân quật khởi
Bọn ác bá cường hào thôi hạnh hoẹ
Bọn bán nước cầu vinh đành bỏ cuộc
Nhưng mùa đông sao cứ mãi lê thê

Em biết rõ luật tuần hoàn vũ trụ
Hết mùa đông rồi lại đến mùa xuân
Xuân sẽ đến dù chậm hơn mong đợi
Mùa đông tàn dù ai cố kéo lui
Xuân sẽ đến mùa xuân dân tộc.
Đặng Quang Chính

Giọt lệ mùa Xuân

 Ngô Minh Hằng
Người con gái, mùa xuân, rưng mắt lệ
Bởi sầu thương hận tủi chất lên đời
Khi an ủi không còn mang ý nghĩa
Thì lệ là thần dược đấy em ơi!

Lời tâm sự, dẫu ngập ngừng, e ngại
Nhưng nói ra, em sẽ bớt đau buồn
Vì nước mắt rửa hồn em trong lại
Vì gạn lòng, lòng sẽ lắng bi thương!

Em từ khước mọi khuyên can của mẹ
Bỏ gia đình, không luyến nhớ, băn khoăn
Để say đắm phiêu lưu tìm hoa lệ
Vỡ mộng thơ ngây, úa tuổi trăng rằm

Cười nghiêng ngả bên ánh đèn mờ ảo
Những ly bia, khói thuốc cứ xoay tròn
Ơi cánh thiêu thân, loạn cuồng, khờ khạo
Ngọn lửa hồng chảy đỏ những chồi non!

Đã mấy mùa Xuân em không có Tết
Thèm một đồng tiền mừng tuổi mẹ trao
Thèm chiếc áo thô, mẹ may, mẹ dệt
Thèm nụ cười thân, âu yếm ngọt ngào!

Đêm hoang dại, em theo người khách lạ
Đến chốn son vàng, đỏ bóng cờ sao
Để buồn tủi để ê chề nhục nhã
Sau phút bẽ bàng ân ái đổi trao!

Rồi thăm thẳm trên bước đường oan trái
Em chìm sâu trong bão tố mịt mùng
Trong xã hội vô luân thường, băng hoại
Gian dối, mị lừa, ác độc, tàn hung!

Em là một trong muôn ngàn trường hợp
Kể từ ngày cờ đỏ kín non sông!
Ôi, vì ai mà sử Hồng nhơ nhớp
Mà mă‘t Việt Nam máu chảy trăm dòng!!!

Em ngồi khóc, đảng cươì mừng chiến thắng
Giọt lệ em buồn thấm ướt mùa Xuân
 
Ngô Minh Hằng