Nguyệt San Số 32


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 32 với chủ đề : Quê hương còn đó nỗi buồn! ....V.T...

Quê hương còn đó nỗi buồn!

NHỮNG ANH THƯ TÓC XANH MÀU SỬ

từ thưở dựng Nước
Mẹ nhai cơm bón đàn con Phù Đổng
khi về đất,Mẹ bón Tổ Quốc địa linh
các thế hệ nối nhau giữ bờ cõi thiêng liêng
 từ Trưng Vương
 đến Kim Liêng
là những Cô Bắc Cô Giang
những Nhân Hằng Hạnh Tiến Uyên Nghiên Tần Vy ...
 đất nước có bao giờ hết xanh tươi lúa mạ ...

thưở mò ngọc vác ngà
các Chị đã đứng lên đuổi giặc
Bắc phương mỗi lần giở trò xâm lược cũ
các Chị,
tóc xanh bay dựng mùa bão mới

dân tộc này làm sao ngơi nghỉ
khi tàn dư Lê chiêu Thống Tôn sĩ Nghị thù tạc tại Ba Đình
            với sức mạnh bốn nghìn năm vô địch
            các Chị đã vào trận

            xin cúi chào
            những má đào ấp ủ quê hương
            những xuân thì dâng Mẹ trọn yêu thương
            những cánh hồng vươn vai thành roi sắt
            cho ngày Hội Dân Tộc long trời lở đất

            ngàn đời Tổ Quốc vinh danh
            những Anh Thư Tóc Xanh Màu Sử

  văn quảng
  tháng 11-2012



Ở BÊN KIA BIÊN GIỚI.
Khi em vừa bước sang bên kia biên giới,
Em bỗng mất mình, mất cả quê hương,
Cách mấy cánh rừng, cách mấy con sông?
Thị trấn Đông Hưng, tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc.
               Chợ biên giới vẫn đông người tấp nập,
               Họ bán buôn đủ thứ để kiếm lời,
               Buôn gian bán lận hay lao động mồ hôi,
               Và buôn bán cả thân  người phụ nữ.
Em thân bèo dạt một thời đã cũ,
Đã qua tay đám anh chị ma cô,
Sức khỏe hao mòn, nhan sắc xác xơ,
Hay nhiễm bệnh sống từng ngày khắc khỏai.
                Những khu nhà tồi tàn ở Xám Cáo,
                Nhà em đâu mà em sống nơi đây?
                Dãy nhà mạt hạng sau những lùm cây,
                Cây hoang dại như cuộc đời hoang dại.
Vách tường cũ mái ngói buồn, bẩn thỉu,
Gió mưa làm từng viên ngói lệch xô,
Em cũng chỉ là những bụi rác kia,
Khi cuộc đời đã vội vàng quên lãng.
              Rời thị trấn Đông Hưng về Lình Coóng,
              Tỉnh Quảng Đông nào có khác Quảng Tây,
              Những phụ nữ Việt Nam chim lạc bầy,
              Làm gái dạt, vợ hờ  nơi xứ lạ.
Còn đâu quê nhà, họ hàng, cha mẹ?
Cánh đồng xanh xưa bỗng hóa thiên đàng,
Khi nơi đây là địa ngục trần gian,
Em nếm đủ mùi đau tinh thần và thể xác.
              Những em gái bị lừa sang Trung Quốc,
              Em qua Đồng Đăng, qua những  đường rừng,
              Em qua con sông biên giới Bắc Luân,
              Em cũng thành sông trôi vào bể khổ.
         Nguyễn Thị Thanh Dương.
            ( Oct  14 -.2012)

 

Trái Tim Vong Quốc
Bs Thanh Vân

Rồi mái tóc cũng ngã màu sương khói
Hận lưu vong đè trĩu nặng đôi vai
Mắt đăm đăm  trời cố quốc u hoài
Nghe tan tác những vàng son chói lọi
 
Những thương tích năm xưa còn lở lói
Những nghẹn ngào đau nhói nỗi chia ly
Những ước mơ thề thốt lúc ra đi
Những hăm hở hẹn nhau ngày trở lại
 
Nơi viễn xứ ôm mối sầu tê tái
Những ngày xanh theo năm tháng úa vàng
Mây trắng về sông núi phủ màu tang
Ai chết đó mà linh hồn quằn quại
 
Gởi mái tóc và trái tim bất hoại
Qua ngàn trùng sóng nước đến Quê Hương
Tóc thả trôi theo gió cuốn bên đường
Bay vất vưởng như ma Hời thuở trước
 
Tim khắc khoải chưa nguôi sầu vong quốc
Máu còn tươi như trái chín trên cành
Hảy táng treo trên ngọn cổ thụ xanh
Cho chim chóc muôn phương về rỉa rói
 
Trái tim ấy bao năm còn đỏ lói
Máu hồng loang thoi thóp dưới mặt trời
Trái khổ đau hãy nuốt vội chim ơi
Tim ta đó! Ôi trái sầu vời vợi.

Thanh Vân

Ngậm Ngùi

Em đã xa rồi, tưởng nhớ chi
Như con chim nhỏ dưới trời khuya
Hơi đâu đi giữ hoài thương nhớ
Hoa bướm vườn Xuân có thiếu gì?

Biết thế nên đâu dám giận hờn
Chỉ buồn nhè nhẹ, nhớ vương vương
Vẫn thầm lo lắng, thầm mong đợi
Một là thư yêu bớt đọan trường.

Anh ở chốn xa chắc hẳn vui
Long lanh hoa nở đỏ môi cười
Em, con chim nhỏ hoài lưu lạc
Lẻ bạn cho nên phải ngậm ngùi.
 Thanh Vân

Thu Tím Hồn Con

Tám giờ tối mà trời vẫn còn sáng
Nóng mùa hè đốt cháy trái tim hoang
Trời Houston rạng rỡ ánh nắng vàng
Như nhắc nhở mùa thu còn xa lắm

“Mùa thu ấy… dòng sông xưa đỏ thắm
Ta nhớ về một kỹ niệm đau thương
Quân giặc vào chiếm trọn các nẽo đường
Máu …máu chảy…xương rơi tràn biển cả…
Mùa thu ấy…vườn cây khô trụi lá
Mẹ u-sầu ngồi khóc dưới hàng tre
Bố ra đi từ lúc giữa mùa hè
Bầy con nhỏ ngây thơ nhìn mẹ khóc…”

Thu đất khách chưa về, con đã khóc
Nhớ mẹ hiền..nhớ bố…nhớ quê hương
Nhớ những ngày đói khổ thật đoạn trường
Ôi mẹ hỡi, xin mẹ yên giấc ngủ…

Trịnh Du
Houston 21/8/2012.

Huế Trong Em

          Anh về ôm Huế chặt trong tay
          Nón lá bài thơ mượt gío gầy
         Thương nhớ cố đô chừ gặp lại
          Nhìn em áo trắng lượn mùa say
  
          Rất Huế em tôi giọng mặn mà
          Chừ mô răng rựa đắm hồn ta
          Da em nỏn trang chiều mơn mãi
          Làn nắng tình anh vuốt thiết tha
  
          Em tôi rất Huế dáng trang đài
          Nhẹ bước chiều nghiêng hương thoảng bay
          Mấy nhịp Tràng Tiền cong suối tóc
          Để anh nhìn trộm mắt thơ ngây
  
           Rất Huế em tôi chiếc áo dài
           Trử tình tha thướt bước khoang thai
           Em đi hồn nhẹ vương cây cỏ
           Gởi nhớ thương nhiều đẩm bóng ai
  
            Trong em rất Huế tím chiều thu
            Đỉnh Ngự dòng Hương sương tỏa mù
            Vĩ Dạ hàng cau vờn sóng biếc
            Nam ai tiếng vọng thả hồn ru
  
            Biết em rất Huế chuổi ngày thơ
            Chớ để lòng em qúa hững hờ
            Chớ để ngày dài anh đứng đợi
            Trước thềm kín cổng em làm ngơ.
  
                      Kính mến   Kim Hương
             (Hè trong Dòng Đồng Công 2010)