Nguyệt San Số 30


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 30 với chủ đề : Buồn Trong Kỷ Niệm ....V.T...

Buồn Trong Kỷ Niệm

Buồn Trong Kỷ Niệm
Nhất Tuấn
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Lần cuối cùng hai đứa lặng nhìn nhau
Có bao giờ em hiểu được anh đâu
Tình ngang trái và những lời gian dối
Trong tay nhau nhiều lần anh tự hỏi
- Ái Khanh ơi ! Em còn nhớ chăng em
Bình minh hồng ...và những buổi chiều êm
Truyện Chúng Mình ...với bao nhiêu kỷ niệm
Hoa không đợi mà tình cờ bướm đến
Mình yêu như chưa từng có bao giờ
Em về rồi anh ở lại bơ vơ
Và bỗng thấy muốn giận hờn mãi mãi
Chiều mưa đó tưởng không còn gặp lại
Nào ngờ đâu trên thành phố Cao Nguyên
Đang âm thầm đếm bước dưới trời đêm
Anh bỗng thấy dáng người xưa thấp thoáng
Mái tóc đó bồng bềnh che vầng trán
Nét môi cười và cặp mắt nai tơ
Anh tưởng mình như đang sống trong mơ
Và thầm hỏi hay chỉ là hư ảnh
Ai thoạt gặp đã vội vàng lẩn tránh
Trong mưa bay anh thờ thẫn ra về
Mimosa tràn ngập lối anh đi
Hoa hay chính mình đang tan nát ...?
Tết tha hương ...nhớ mùa xuân Đàlạt
Lòng bâng khuâng nhớ người cũ năm nào
Tình tưởng phai theo ngàn cánh anh đào
Bỗng giây phút lại thắm hồng nỗi nhớ
Tiếng mưa như giọng ai ...hoài nức nở
Lần cuối cùng ...rồi mãi mãi ...
Và mãi mãi ...chia xa ...
Cho hồn anh nổi bão táp phong ba
Thương từng hạt mưa buồn trong kỷ niệm

Nhất Tuấn


Kỷ Niệm Buồn
Nhất Tuấn
Chúa Nhật tuần nào anh cũng đợi
Âm thầm như những tháng năm dài
Chờ em nhiều lúc anh thầm hỏi
Mình đứng hoài cổng để đón ai ?

Ngày trước yêu vì duyên số định
Cho nên ngang trái vẫn thương nhau
Bởi say mê quá em liều lĩnh
Ai biết yêu rồi sẽ khổ đau !

Từng chiều Chúa Nhật dặn nhau chờ
Chỗ hẹn, người ta đứng ngẩn ngơ
Hồi hộp đón nghe từng tiếng máy
Nắng hồng làm thắm má ngây thơ

Hai đứa sánh vai đi bẽn lẽn
Người xoăn tay, kẻ cắn khăn thêu
Sợ thiên hạ thấy nên thèn thẹn
Ngớ ngẩn làm sao lúc mới yêu

Nhớ những ngày vui xem chiếu bóng
Họ thì mê mải với phim hay
Chúng mình mắt khẽ nhìn nhau trộm
Rồi đánh liều, tay đan lấy tay

Khung cảnh thần tiên anh nhớ mãi
Chiều mưa hai đứa rủ đi xa
Đến gian phố nhỏ dìu nhau lại
Trời đất này riêng một chúng ta

Hoa bướm ngày xưa vỡ mộng rồi
Lòng anh mãi mãi vẫn đơn côi
Những chiều Chúa Nhật em không đến
Lạc lõng mình anh bốn phương trời

Hờn giận mà chi anh biết lắm
Yêu cuồng dại chỉ để mau quên
Hôm nay chép nốt bài thơ cuối
Như kỷ niệm buồn gửi tặng em

 

Ý Ngĩa Mùa Thu
Huỳnh Tâm Hoài  

Mùa thu bắt đầu
Với những chiếc lá chớm vàng
Bầu trời trong
Với những áng mây xanh xanh
Buổi sáng ra vườn sau
Thấy con chim nhỏ đứng chơ vơ trên cành
Nghe tiếng ho khan của người hàng xóm
Giật mình!
Con chim nhỏ cất cánh bay
Viển ảnh một ngày mai
Theo dấu chim trong trời rộng
Ta bổng thở dài
Nhìn đoá hoa cúc nở
Thật đúng mùa…
Còn ta thì thầm lặng
Trong tháng ngày qua
Không bao giờ đúng hẹn!
Với những ước ao.
Mỗi mùa ta mong đợi
Dấu hiệu của một niềm hạnh phúc thật sự
Mọi thứ ẩn hiện với riêng ta
Trong uẩn khúc tự tình.
Có điều không giấu được
Là mái tóc bạc phai
Đôi mắt nheo cứng
Hồn cứ lần mò về những dấu xưa
Mỗi ngày cứ đi xuống
Trong mõi mệt xót xa!
Như chiếc lá rơi
Không bao giờ tháp lại trên cành
Chiếc lá vàng mùa thu
Hóa thành lớp đất cội mù đời không!

Huỳnh Tâm Hoài

  Kỷ Niệm

Đinh Thu Hiền
Chúng mình xa nhau đã ba mùa hoa nở
Người ta bảo rằng con trai dễ quên
Nhưng làm sao anh có thể quên em
Cô bạn gái những ngày xa xưa ấy

Tiếng ve kêu trong đêm hè nồng cháy,
Đường đến trường thơm hoa Hoàng Lan
Mái tóc học trò em cắt ngang vai
Trang vở mới chép bài thơ nho nhỏ

Tình yêu đến bất ngờ như làn gió
Vụng về đâu biết nói cùng em
Tuổi học trò hay ước hay quên
Hay mơ đến những chân trời xa lạ

Lớp học bên hồ mây bay ngoài khung cửa
Bồng bềnh như những giấc mơ
Mười bảy tuổi đầu mới tập toạng làm thơ
Nghĩ về thơ như một điều tín ngưỡng

Nhìn cuộc đời qua kính màu lý tưởng
Chỉ một màu hi vọng rất xanh
Sao bấy giờ em lại nhìn anh
Để đến nỗi bây giờ anh phải nhớ

Nào ai biết tình yêu là đau khổ
Và cuộc đời đâu chỉ màu xanh.

Mộng Ước

Tường Uyên

Đường phố lễ hội bao sắc áo
Em như lạc lõng kỷ niệm buồn
Lê bước chân đi dạ khúc nhớ
Em muốn bên Anh bước tự tình
Bao nhiêu kỷ niệm đầy nỗi nhớ
Ngấn lệ đong đầy chốn cô liêu.
Giọt lệ nóng ấm trên gối chiếc
Giật mình tỉnh mộng bóng Anh đâu?
Nhịp gõ từng phút chờ mong sáng
Đếm nỗi yêu thương gói cho Anh
Phương trời viễn xứ Người có nhớ
Chăn ấm đêm đông có ấm lòng?
Em ước mong mình là máy sưởi
Để được Anh thăm đêm đông buồn
Em ước được làm tấm chăn nhẹ
Để đắp cho Anh mỗi đêm nồng
Em ước được là nàng Công chúa
Cùng sánh bên Anh giấc mộng lành
Em ước mình là ánh nắng mới
Đánh thức Anh bằng một nụ hôn
Em ước sẽ là bờ cát mịn
Để mãi theo chân cuộc đời Anh
Bao nhiêu điều ước đầy hạnh phúc
Duy nhất một điều mãi có Anh

Mảnh Tình Sầu
Vô Danh
Anh còn dó nhưng mãnh tình đã vỡ
Phút mơ đầu, duyên nợ cũng phôi phai
Anh di rồi, Anh có biết ngày mai,
Vẫn có kẽ sống hoài trong kỹ niệm .
Anh còn đó nhưng tình anh chết lịm
Trái tim hồng như sỏi đá vô tri,
Tôi cuối đầu để tiển bước người di,
Tim vụn vỡ tình si sầu quặn thắt.

Anh còn đó, còn tình tôi cao ngất,
Gữi gió mây nổi nhớ thật đậm dà,
Ai là người sẽ thấu hiểu cho ta,
Tim rỉ máu, mắt chẳng nhoà lệ thắm.

Anh còn đó, nhưng tình trong xa vắng,
Mắt vẫn nhìn nhưng chẳng biết đời nhau,
Anh vui cười nào biết được tôi dau,
Vẫn gắng gượng nhưng nổi sầu cao vút.

Anh còn đó, nhưng tôi đành xin chúc,
Anh và người vui hạnh phúc ngày sau,
Nếu mai này mình có lỡ gặp nhau,
Xin cuối mặt; giấu tình như xa lạ .

Dù chia cách nhưng anh là tất cả,
Nổi nhớ này xin trả lại thời gian,
Nhớ nhé người, khi người bước sang ngang,
Còn có kẽ xốn xang, lòng vẫn nhớ.

 

Khóc Cho Kỷ Niệm
Vô Danh
Muốn giết hồn ta giữ tháng ngày
Trong chun rượu nhạt lấp men say
Đôi khi muốn xoá trong tâm khãm
Một bóng hình xưa khóc đoạ đày
Hàng Phong lá rũ bóng ơ hờ
Chiếc lá chưa vàng gợi ý thơ
Bước lẽ đưa chân về chốn ấy
Đìu hiu lạnh vắng mộ bơ vơ

Ai nhớ thuơng ai giữa cuộc đời
Em nằm giá buốt mộng nào vơi
Từ khi cách biệt mình đôi ngã
Nắng chẳng còn tươi gió nhẹ hời

Đặt nhẹ cành hoa gữi tặng người
Đường mây theo gió đến xa khơi
Cho người mặc khách rưng rưng lệ
Nhặt cánh hoa tàn giọt bỗng rơi

Nhắp chén men cay dạ cứ sầu
Bao vần thơ muộn đã chìm sâu
Tâm tư vọng lại ngày xưa cũ
Định số phân ly gãy nhịp cầu

Đêm nay gác vắng cũng lạnh lùng
Đếm mãnh châu trần gợi nhớ nhung
Kỹ niệm bao năm còn kỹ niệm
So dây sao phím bặt tơ chùng

Giọt lệ ngày xưa giọt ngắn dài
Thương người biển vắng bóng dần phai
Hàng thông rũ nhánh chờ hương gió
Hoa trắng giờ đây chẳng kẽ cài