Nguyệt San Số 29


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 29 với chủ đề : Quê Hương và người Thương Binh VNCH ....V.T...

Người Thương Binh

TẠ ƠN ANH - NHỮNG THƯƠNG BINH  VNCH

Cám ơn Anh - Những người hùng năm ấy
Là chiến binh của cuộc chiến tương tàn
Ngoài trận điạ từng xông pha lửa đạn
Cả đời trai ôm trọn nợ giang san

Tạ ơn Anh - Những người con anh dũng
Trả quê hương những giọt máu hùng anh
Một cánh tay vừa để nơi trận điạ.
Luôn hai chân cũng tặng nốt sử xanh

Còn lại gì? Hỡi người thương binh ấy.
Một trái tim chai cứng giữa dòng đời
Một tâm hồn chia phần cho sỏi đá
Và mắt nhìn thấp thoáng ánh âu lo
 
Có ai ngờ trong xác thân tàn phế
Cũng ưu tư dày xé nát tâm hồn
Một quê hương đã đến hồi nguy biến
Dân tộc này có thoát ách vong nô???

Tạ ơn anh , những người con TỔ QUỐC
Trả TỰ DO bằng cả thịt máu mình
Cho tôi hưởng một bầu trời trong sáng
Xin cúi đầu.. vẫn mãi tạ ơn anh...

Phi Loan Hoàng thị Cỏ May
California 7-22-12


NHỮNG NGƯỜI LÍNH CỦA TÔI
 

Người lính ấy trong tôi luôn ngời sáng
Dáng hiên ngang, một ý chí kiên cường
Đầu ngẫng cao, vẫn ánh nhìn đanh thép
Quyết một lòng giữ trọn với quê hương
Người lính ấy không còn mặc quân phục
Không ba lô, không súng đạn quanh người
Không huy chương, không mũ đội vành đai
Trong tim ấy vẫn mang niềm kiêu hãnh
Người lính ấy trải qua bao tù tội
Nỗi nhục hình chẳng vướng bận lòng trai
Gông cùm nào tha, chân treo tươm máu
Nung nấu tinh thần chờ một ngày mai
Người lính ấy dẫu xác thân tàn phế
Vẫn sáng ngời một lý tưởng tự do
Dạy cháu con khi mai này khôn lớn
Quyết một lòng giữ bờ cõi quê cha....
Người lính ấy giờ không cần súng đạn
Vẫn miệt mài trong chữ nghĩa đấu tranh
Đêm từng đêm không hề yên giấc ngủ
Bởi quê hương đang thảm họa bạo tàn
Bởi quê hương chịu quá nhiều biến động
Biển, đảo mất rồi, TỔ QUỐC ta đâu???
Cắt thêm đất là cắt đi xương thịt
MẸ VIỆT NAM quằn quại giữa cơn đau...
Người lính ấy vẫn bước đi chững chạc
Không đầu hàng trước định mệnh oan khiên
Không dung tha cho những kẻ bạo quyền
Vẫn quyết chí đấu tranh cùng dân tộc....
 
Phi Loan Hoàng Thị Cỏ May
CALI 2012

 

 

Nhớ Con Sông Quê Hương
 Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi bóng những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè…
Toả nắng xuống lòng sông thấp thoáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm của giòng trôi
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi
Tôi nhớ mãi mối tình mới mẻ.
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhẩy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bẩy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi dơ tay ôm nước vào lòng
Sóng mở nước ôm tôi vào dạ
Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới trên sông
Kẻ cuốc cầy mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến..
Lòng tôi bỗng mưa nguồn sóng biển
Lại trở về lưu luyến bên sông.
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam…
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng mầu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chẳy, lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi, lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghềnh thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương

  Tế Hanh 1956  

  Quê Hương

Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông
Khi trời trong, gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
Cánh buồn giương to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thân góp gió
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng lũ lượt kéo ghe về
Nhờ ơn trời biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng
Dân chài lưới lần da ngăm rám nắng
Tỏa thân hình nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vó.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Mầu nước xanh, cá bạc, cánh buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn qúa!
(Nghẹn Ngào)

Ngậm Ngùi

Khóc đồng môn Võ Tấn Tươi
(Cựu HSTr/H Cái Bè 1959-1963.
Cựu Đ/Úy SĐ 18. vừa qua đời)

            

Bạn cải tạo, tôi bôn đào hải ngoại…
Năm mươi năm mới gặp lại nơi đây
Kỷ niệm xưa, chồng chất tháng năm dài
Những chuyện kể, như không bao giờ hết…

Chuyện buồn, rồi chuyện vui như pháo Tết
Ngày xưa Đệ Nhứt, Đệ Nhị Cộng Hòa
Miền Nam thuở đó hạnh phúc, hoan ca
Từ thị thành đến thôn quê thạnh trị

Chánh phủ chăm lo, nâng cao dân trí
Bình dân học vụ, mở lớp, cất trường
Quận có Trung học, xã trạm cứu thương
Xây lộ, cầu, nhà thờ, đình, chùa, miễu…

Học chữ nghĩa, học tam tùng, thảo, hiếu…
Đến tuổi quân dịch, ơi những chàng trai
Vì giống nòi, vì đất nước ngày mai
Cả làng hãnh diện, tiệc mừng đưa tiễn

Nói sao hết, thuở trong sông lặng biển
Chúng ta vui tươi cắp sách đến trường
Tuổi học trò trong sáng, thiện lương
Chăm sách vở bên thầy cô bè bạn

Những trưa nắng hè rủ qua bưng, lãng
Thầy trò câu cá, hái trái, bẫy chim…
Những đêm trăng sáng, gió lặng sóng im
Thả thuyền trên sông, kẻ đờn, người hát…

Thầy mẫu mực, trò ngoan, trường đạm bạc
Cái Bè hiền hòa, nếp sống thảnh thơi
Dân ấm no: thủy sản, lúa, nếp tươi…
Hết Đệ tứ chúng ta rời trường mẹ

Yêu binh nghiệp, đứa đi làm lính trẻ
Đứa bán buôn sớm gầy dựng gia đình
Đứa học nghề để tìm kế mưu sinh
Có đứa học tiếp… theo đà thăng tiến

Cộng sản lẻn vào, châm ngòi chinh chiến
Gây bao vật vả, khốn khổ, tang thương…
Thanh niên tùng chinh, nhập ngũ lên đường
“Đất nước lâm nguy, thất phu hữu trách”

Sau miền Nam rơi vào tay ác tặc
Bè bạn trường xưa kẻ mất người còn
Kẻ chết tù, thân thể, trí héo hon
Người vượt biên xương trắng phơi biển cả

Kẻ may mắn vượt thoát qua xứ lạ
Giờ gặp nhau, thiệt không thể nào ngờ!
Hàn huyên tâm sự tuổi mộng, ngày thơ
Ấm tình đồng môn, đậm tình xa xứ…

Bạn âm thầm trở trăn đời lữ thứ!
Nghiệt ngã lao tù mang bịnh trầm kha!
Quê cũ còn con, em, cha yếu già…
Tạ từ đất khách… sầu thương se thắt!

Tươi ơi, tiễn đưa nào không nước mắt!
Biết bao giờ chúng ta gặp lại đây?
Kẻ góc biển, người cuối nẻo chân mây
Thành tâm cầu nguyện Ơn Trên hộ độ!

Tin bạn ra đi, mắt rưng lệ khổ!
Kỷ niêm xưa, nay liệm kín dưới mồ
Nương bóng mây bàng bạc chốn hư vô
Miền “Nước Nhược Non Bồng” ôi một cõi

Có mưa ngọc nắng thủy tinh chiếu rọi
Nước cam lồ, gội rửa nỗi sầu thương
Yến oanh véo von trổi khúc nghệ thường
Buông tất cả… cất cao đôi cánh mỏng

Bao la biển trời êm đềm thơ mộng
Bốn mùa xuân, hoa nở, trái sum sê…
Thiện tâm gieo rắc bác ái vỗ về…
Hương linh bạn sớm về  miền Cực lạc!

DƯ THỊ DIỄM BUỒN

 

Lấp Lánh Hoàng Hôn
Hoàng hôn lộng lẫy, Man-hat-tan,
Muôn màu: đỏ tím trắng hồng xanh,
Chiều về, không nắng, mây lơ lửng,
NewYork chìm trong ảo mộng lành.
*
Mặt trời đỏ thắm, cuối chân mây,
Không còn nắng gắt giữa ban ngày,
Thời gian chầm chậm như dừng lại,
Tuyệt diệu, anh ơi, những phút giây!
*
Em cứ ngỡ, anh , mặt trời rực đỏ,
Sáng soi em, những áng mây hồng,
Không gian xao xuyến như ngừng thở,
Trong ảo huyền, lấp lánh ánh hoàng hôn.
*
Ánh điện mơ màng, mặt trời rực rỡ,
Một vầng tròn, gối nhẹ mây trôi,
Nằm ngang con đường 42nd Street,
Chia sẻ cùng chúng mình, tình yêu tuyệt vời.
*
Ánh sáng lung linh, ánh hồng thân thiết,
Biết bao người, ngàn cánh tay mải miết,
Ghi lại bóng hình, khoảnh khắc chiều rơi,
Hoàng hôn lấp lánh, rạng ngời, Manhattan ơi!
*
Hãy đợi chờ, anh ơi, hai năm, anh nhé,
Mặt trời rực hồng, lại đến cùng ta,
Cùng NewYork - Manhattan mộng ảo,
Thắm đẹp tình mình, ngàn giấc mơ hoa.

Phạm thị Minh Hưng

Mãi Xa
Tường Uyên
Thức giấc giữa đêm gọi tên Anh
Nhớ mãi không nguôi ngày ly biệt
Anh!người viễn xứ đi từ đó,
Em! ở quê nhà ngóng tin Anh.
Cuộc  sống  bôn ba chùn bước nặng
Em ước vai Anh để tựa kề
Anh nơi xứ lạ ngày tất bật
Đêm về cũng vậy chẳng ngơi tay
Góc quán Pance giờ hiu quạnh
Chiều  mưa còn lại trãi niềm đau
Em dõi mắt tìm tận xa xăm
Trái tim Em nhói trong giây lát
Chết lặng như tờ Anh nơi nao?
Con đường trải dài đầy kỷ niệm
Em thả dốc chiều, tiếp nỗi đau.
Lạc lõng bơ vơ đường phố mới
Quanh co kỷ niệm lời cầu hôn.
Em e thẹn_ hỏi vu vơ:
-Con đường dài mãi để chi Anh?
-Để mãi bên Em suốt quãng đường đời
Rồi từ ấy bên nhau êm đềm quá
Sớm sớm chiều chiều quấn quýt nhau.
Đêm Sài Gòn a trao Em kỷ niệm
Làm tin yêu để khoá giữ lại Em.
Anh bay xa giữa không trung cách biệt
Em bàng hoàng vị ngọt ấm vòng tay.