Nguyệt San Số 25


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 25 với chủ đề : Cho Người lính VNCH sau ngày tàn lửa khói! .Gồm những bài thơ nói về tình yêu của lính trong thời chiến chinh khói lửa, nhất là những mối tình đầu của người trai bỏ trường xưa, bỏ áo thư sinh theo tiếng gọi lên đường!!! V.T...

Huế Của Tôi

Huế Của Tôi
Thanh Vân
 
Bài thơ này không than mây khóc gió
Tôi viết lên vì thương nhớ Quê Hương
Bao nhiêu năm xa cách một Đại Dương
Hồn tôi bổng dâng lên niềm nuối tiếc
 
Quê Hương tôi, miền núi sông xanh biếc
Của tuổi thơ tràn ngập mộng tương lai
Sao giờ đây toàn dân tôi rên xiết
Và tim tôi bổng nhỏ lệ u hoài
 
Quê tôi đó, miền Trung nghèo xơ xác
Nhưng sông Hương vẫn nổi tiếng hiền hòa
Sao Hương giang giờ lặng lờ ngơ ngác
Giữa những người hung bạo đến từ xa
 
Huế của tôi ngày xưa đầy Phượng Vỹ
Những ngày Hè chói nắng tuổi thơ ngây
Tà áo trắng tung tăng về thôn Vỹ
Tôi lặng nhìn, hoa bướm nhởn nhơ bay
 
Huế cũng đã một lần mang tai biến
Khi lủ người từ phương Bắc tràn qua
Màu Phượng Vỹ trở thành màu chinh chiến
Và Huế tôi bổng nhỏ lệ chan hòa
 
Huế sống lại sau mùa Xuân đẩm máu
Huế trở về với khuôn mặt yêu thương
Người quê tôi cố quên hết đoạn trường
Cho Hương Giang lấy lại màu xanh cũ.
 
Sao hôm nay lòng tôi buồn u rũ
Bao nhiêu năm vẫn thương nhớ Huế xưa
Cầu Trường tiền có còn như ngày cũ
Hay xác xơ đổ nát dưới chân thù?
 
Thôi Huế nhé, gởi chút lòng thương nhớ
Về quê xưa của một thuở học trò
Huế cho tôi một tuổi thơ rạng rỡ
Tôi gởi về chút nắng ấm Tự Do
                                        Thanh Vân

Tình Mây
 Thanh Vân

Gửi chút hương cho gió
Gửi chút tình cho Mây
Nhạc vấn vương thương nhớ
Ngày Hạnh Phúc chưa bay
 
Tình yêu như mây khói
Mây bay,Khói cũng bay
Còn đây đôi giòng lệ
Cho tiếng nhạc chiều nay
 
Tiếng đàn như thổn thức
Cho kiếp sống lưu vong
Tôi giật mình tỉnh giấc
Tình xưa chết trong lòng
 
Quê Hương ngày trở lại
Gần như tiếng đàn êm
Tình xưa tôi lỡ dại
Chết theo tiếng nhạc mềm
 
Người khóc Saigon cũ
Tôi khóc chút tình say
Saigon còn trở lại
Tôi vĩnh biệt Tình Mây
 
Gởi ai đôi giòng lệ
Cho tiếng nhạc chiều nay
Người đàn, tôi thổn thức
Nhạc nào làm hồn say?
 
Thanh Vân

 

Người Về

Trần Trung Đạo
Người về bóng ngả trên đường phố
Phố đổi màu theo mỗi bước chân
Mười năm ở lại cùng muông thú
Mây đã thành mưa rụng mấy lần


Chén rượu quan hà chưa uống cạn
Hương nồng ngây ngất vẫn còn đây
Người ơi! trăng vẫn tròn trong mộng
Sao chẳng chờ nhau một kiếp nầy

Người về một tấm thân hoang phế
Ngơ ngác bên đường lạc dấu vui
Chiếc áo phong trần xin gửi lại
Mười năm đi quên mất tiếng cười

Vẫn tạ ơn đời khi sống sót
Mười năm máu chảy đọng thành thơ
Lòng ai muôn dặm còn thao thức
Có biết rằng đây vẫn đợi chờ

Người về thương bóng mây qua núi
Núi đứng muôn đời nhớ tiếc mây
Cứ tưởng một lần quay trở lại
Cùng nhau vui hết cuộc sum vầy

Ngụm khói lam chiều thôn Việt Bắc
Như màu khói thuốc thuở quen nhau
Bài thơ xưa viết mừng em lớn
Vẫn giữ làm tin chẳng nhạt màu

Người về ngồi lại thềm soan cũ
Cỏ mọc điêu tàn trên lối xưa
Xin khóc một lần cho thảm thiết
Cho sóng triều dâng mở hội mùa

Ngôi mộ ven đường ai chết đó
Đi tìm tung tích của cha anh
Đâu những oan hồn xưa lạc bước
Về đây nghe lại khúc quân hành

Người về cúi nhặt bài thơ cũ
Nhặt trái tim mình trong khói tro
Mười năm đá cũng mềm như lệ
Chẳng trách ai quên một chuyến đò
 

Cố Đô Lưu Luyến

Bao năm xa cách  quê nhà
Chiều thu man mát tà tà sông Hương
Sáu vài mười hai nhịp vấn vương
Trường Tiền còn đó, người thương đâu rồi ?
Người xưa cảnh củ một thời
Cố đô yêu dấu,xa xuôi ngàn trùng
Đại nội cổ kính thâm cung
Buồn thân viễn xứ tận cùng Mỹ Châu
Đồng Hương xa quê từ lâu
Ta hãy đoàn kết đi dâu cũng về
Tết  đến ta nhớ càng ghê!
Quê hương nước Việt thuộc về Lạc Long
Chúng ta dòng máu Tiên Rồng
Học hành  tiến đát để mong trở về
Quê hương nghèo khổ thảm thê
Tham nhũng đục khoét tứ bề bên trong
Ai ơi trên dưới một lòng
Đoàn kết tất thắng  mới mong an bình
Cảm ơn  người Mỹ cứu mình
Hương Giang lưu luyến  hiện tình khó khăn
Đô thị,dân dã cách ngăn
Ngàn năm văn hiến,nhớ căn cội nguồn
Dòng lệ khóe mắt chảy tuôn
Nhục Tàu đô  hộ luôn luôn nhớ hoài
Linh Mụ,Hòn Chén Điện Đài
Trường Tiền Bạch Hổ kéo dài Kim Long
Cồn Hến Vĩ Dạ xuôi dòng
Tam Giang cận biển cho lòng nhớ  nhung
Ngày nào trở lai trùng phùng
Chúng ta tân lực,chung lưng trường kỳ
Nhớ lăng Khải Định,Hàm Nghi
Ra sức bảo vệ cũng vì núi sông
Chúng ta con cháu Lạc Hồng
Ngoại bang xâm lấn khổ lòng đâu cam
Trường Tiền 12 nhịp bắc sang
Ngự Bình lưu luyến chiều ngang khá  già
Thăng trầm thế sự trải qua   
Ta về thăm lại quê nhà năm xưa
Ai ơi đã hiểu nhau chưa !
Mong ngày tái ngộ mới vừa thoáng qua !!!
Việt Nam hùng vĩ sơn hà
Nhìn lại quê mẹ quả là không sai
Biển Đông dậy sóng,thiên tai ?
Để Tàu đồng hóa tương lai hết rồi !!!
Hà Hồi,Vạn Kiếp một thời
Con Hùng,cháu Lạc muôn đời sao quên
Quê mình điên đảo,đảo điên
Bán sơn,mại thủy cho miền Bắc Phương
Cầu  Trời ,khẩn Phật nhủ thương
Quê hương  Việt quốc  khỏi đường diệt vong !!!
Trong nước hải ngoại một lòng
Bảo vệ gấm vóc mới mong vẹn toàn
Vài lời không dám lạm bàn
Bài học Tiên Tổ phá tan bọn Tàu

"SƠN  HÀ GẤM VÓC VỀ ĐÂU ?
BẢO VỆ NƯỚC VIỆT LÀ CÂU NẰM LÒNG !!!"

Thanh Huyen
San Jose, CA

 

Tình Thơ Mùa Phượng Vĩ

Em trở lại quê hương mùa phượng vĩ
Đời kiêu sa trên mười ngón tay mềm
Anh cúi mặt đi giữa trời dông bão
Quê hương mìh nghèo lắm phải không em

Thời ly loạn tưởng chẳng còn gặp nữa
Anh làm tthơ hoài vọng dấu chân người
Em thuở ấy tóc thơm mùi hoa bưởi
Áo lụa vàng rung nhịp bước chân vui

Trời sinh anh ra làm tên đãng tử
Khóc say sưa những chuyện thế gian cười
Tình huyễn mộng nên tình thường dang dở
Đời vốn buồn nên tiếc một lần vui

Em trở lại quê hương mùa hạ đỏ
Sợ con ruồi con muỗi dính trên tay
Sợ vũng nước đen, sợ bờ kênh nhỏ
Sợ người quen như sợ kẻ ăn mày

Em đã gặp gì chăng trên  vỉa phố
Đám dân nghèo khổ cực sớt chia nhau
Và như thế hai mươi năm "giải phóng"
Họ cúi  đầu gánh chịu những thương đau

Như anh cúi đầu nhìn em trở lại
Thương cuộc tình một thuở đã xanh rêu
Ôi cô gái tóc thơ mùi hoa bưởi
Chết thật rồi trong mộng tuổi hoa niên.

Trần Trung Đạo

Quê hương trong nỗi nhớ
  **Lời giới thiệu: Bài thơ Quê hương trong nỗi nhớ của nữ sĩ Bs Thanh Vân, có thể xem như là một kiệt tác trong vườn thơ thời đại ! Nó nói lên tất cả nỗi lòng của người dân Miền Nam sau ngày 30/4/1975. QHTNN không những vẽ lên một bức tranh về thực trạng chế độ lao tù của CSVN đối với những người VNCH bại trận , mà còn nói lên được tình quê ngào ngạt của tác giả khi lìa xa quê hương sống đời tha phương viễn xứ! Cái hình ảnh thân thương nhất trong bài thơ, vẫn là hình ảnh người phụ nữ Việt Nam lặn lội đường xa đi thăm chồng bị cải tạo ở tận miền sơn cước. Hình ảnh đó sau ngày 30/4/1975, biểu hiện lòng thủy chung vô bờ bến của những người vợ, biểu hiện lòng thương yêu của cha mẹ, của anh em...có người thân trong chốn lao tù CSVN! BBT xin trích đăng bài thơ Quê hương trong nỗi nhớ, như một chút tình gởi đến độc giả nhân ngày 30/4/1975 sắp đến. V.T 10/4/2012

Quê Hương trong nổi nhớ
Gởi hương hồn anh tôi đã bỏ mình ở Vĩnh Phú.

                Anh tôi chết trong trại tù cộng sản
             Chị dâu tôi lấy cán bộ nuôi con
             Anh chết đi mộ chưa kín cỏ non
             Cha gục ngã trong trại tù Thanh Hóa
 
                Trách ai đây khi siêu cường muốn xóa
                Nước Cộng Hòa của dân tộc khổ đau
                Giờ nơi đây trên nước Mỹ sang giàu
                Ai có hiểu cho lòng người ở lại?
 
             Nhưng Việt Nam trong tim tôi sống mãi
             Vì cha, anh đã chiến đấu đến cùng
             Có gì vui trên đất nước Tạm Dung?
             Hay chỉ có nổi buồn xa quê cũ?
 
                 Không riêng tôi, còn biết bao người nữa
                Nước Việt Nam vẫn sống mãi trong hồn
                 Họ sống đây nhưng tâm trạng cô đơn
                  Chỉ mong một ngày về trong chiến thắng
 
             Việt Nam ơi, nhớ những ngày mưa, nắng
             Có anh em, cha mẹ sống yên bình
             Giờ một mình trong kiếp sống điêu linh
             Hy vọng nhỏ :ngày được về Quê cũ
 
                    Quê hương ơi, gọi thầm trong giấc ngủ
                    Cho đau thương vơi nhẹ bớt tâm hồn
                    Việt Nam ơi, lời gọi mời quyến rũ
                    Một ngày về cho tròn dạ sắt son.

 
                                                                Thanh Vân