Nguyệt San Số 24


   

   

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 24 với chủ đề : Quê Tôi Còn Đó Nỗi Buồn.. ..Gồm những bài thơ nói về quê hương trong thực trạng cuộc sống người dân dưới mỹ từ: Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Độc Lập-Tự Do-Hạnh Phúc V.T...

Quê Mình Đâu Hở Ngoại ?

**Quê Mình Đâu Hở Ngoại

- Ngoại ơi Ngoại, quê mình đâu hở Ngoại,
Mà đêm ngày Ngoại khắc khoải nhớ thương,
Ai ai cũng có quê hương,
Sao Ngoại vẫn mãi tha phương mỏi mòn

- Nghe lời con hỏi,
Ngoại nghẹn lời biết nói gì đây,
Lòng lâu rồi vẫn trăn trở loay hoay,
Quê hương cũ biết còn hay đã mất.
 
Ngoại sẽ nói với con về mảnh đất,
Chốn xưa kia luôn chất ngất tình người,
Nhưng đớn đau, sau một cuộc đổi đời,
Đã bất hạnh tan tành nơi tay giặc.
 
Từ ngày đó, máu xương cùng nước mắt,
Của dân mình tràn đổ khắp non sông,
Do bàn tay lũ bạo ngược tanh lòng,
Vẫn mang tiếng là chung dòng giống Việt.
 
Dưới gông cùm khắc nghiệt,
Dân một đời khốn khổ biết kêu ai,
Trời quay đầu, thần thánh cũng che tai,
Đành chới với giữa đêm dài giông bão.
 
Người vắt từng giọt máu,
Đổi chén cháo nuôi nhau.
Tấm thân tàn, rủi gặp cảnh ốm đau,
Nhà thương đấy, nhưng tiền đâu lo lót ?
 
Cả tôn giáo cũng chịu phần chua xót,
Chẳng mấy khi được sống sót yên lành.
Chúng lại bày trò giáo hội quốc doanh,
Biến lắm kẻ tu hành thành con rối.
 
Giới thống trị, toàn một bầy nói dối,
Chúng rêu rao, la lối để bên ngoài,
Tưởng lầm rằng đây chính cảnh Bồng lai,
Đến du lịch, chúng liền tay hốt bạc.

Chúng xem mạng dân lành như cỏ rác,
Và chỉ vì muốn chiếm đoạt đất đai,
Chúng giết người, hoặc đàn áp thẳng tay,
Nghĩa địa cũng bị cày lên lấp bỏ.
 
Dân chỉ được quyền sống như sâu bọ,
Luật pháp là cán bộ với công an.
Người chỉ cần dăm câu hát thở than,
Liền gánh chịu trăm ngàn điều khắc bạc.
 
Với dân Việt, chúng vô cùng tàn ác,
Trước bọn Tàu, lại hèn nhát vô song,
Đã cúi đầu dâng các đảo biển Đông,
Lại bỏ ngỏ non sông cho giặc Bắc.
 
Người yêu nước không đành tâm để mặc,
Phản đối trò nhượng cắt đất quê hương,
Bị côn đồ giả dạng đánh trọng thương,
Thân rải rác khắp đoạn đường nghiệt ngã.
 
Khi Tàu Cộng bắt người trên biển cả,
Khi ngoại nhân hành hạ đánh dân mình,
Lũ cầm quyền vẫn ngậm miệng làm thinh,
Nhởn nhơ giữa Ba Đình, không biết nhục.
 
Đất nước thành địa ngục,
Nơi giam cầm tám chục triệu tù nhân.
Mấy ai được yên thân,
Dưới họng súng của đạo quân tàn ngược.
 
Mảnh đất đó, làm sao còn gọi được
Là quê hương đích thực của toàn dân,
Khi bạo quyền chỉ vâng lệnh ngoại nhân,
Chủ quyền nước đã nằm trong tay địch.

- Ngoại ơi Ngoại, sao không về du lịch,
Con thấy người ta lịch kịch suốt ngày,
Lưng lận tiền, máy ảnh bấm chồn tay,
Sáng trưa tối, từng chuyến bay đều đặn ?
 
- Ngoại nghe hỏi, lòng già thêm cay đắng,
Nhìn những người xưa may mắn thoát ra,
Vừa ấm cật phì gia,
Vội áo gấm khắp quê nhà vung vít.

Từng đoàn rộn rịp,
Nhất là dịp Xuân về,
Vui đùa, hưởng thụ thỏa thuê,
Tâm bình thản, khắp quê nhà vênh váo.
 

Họ chỉ thấy màu hồng qua xác pháo,
Mà không hề thấy màu máu của dân,
Bao năm qua, dưới nanh vuốt hung thần,
Đang từng phút thay dần màu lệ nóng.
 
Họ chỉ thấy cảnh nhà cao cửa rộng,
Cùng phố phường sang trọng mọc tràn lan,
Mà không nghe xe ủi đất rộn ràng,
Đang cày nát nghĩa trang đồng đội cũ.
 
Họ chỉ thấy con nhà giàu từng lũ,
Tay ôm tiền cả bó đốt thâu đêm,
Chẳng hề hay suốt khắp cả ba miền,
Trẻ đói rách, toàn trên xương dưới xẩu.
 
Họ chỉ thấy minh tinh cùng hoa hậu,
Đầy nữ trang, trên sân khấu nói cười,
Nào có hay ngay dưới ánh mặt trời,
Thân gái Việt đang chờ người ngã giá.
 
Họ chỉ thấy những hội trường sang cả,
Trên giảng tòa, lời dối trá oang oang,
Đâu biết rằng nơi trại cấm rừng hoang,
Tiếng đòi hỏi nhân quyền đang chết nghẹn.
 
Họ chỉ thấy đám "Việt kiều" chè chén,
Mà quên đi người chiến hữu tật nguyền,
Đứng bên đường, tập vé số còn nguyên,
Đôi mắt trũng miên miên ngàn tủi hận.
 
Họ chỉ thấy ngọc ngà cùng son phấn,
Khi đổ tiền mua lấy trận vui chơi.
Có hay chăng sau ánh mắt tươi cười,
Là máu lệ của một đời son trẻ.
 
Họ chỉ thấy ngôi nhà thờ tráng lệ,
Mà không nhìn tượng Đức Mẹ sầu đau,
Hay đến xem cây Thánh giá Cồn Dầu,
Bị chúng đập từ lâu thành trăm mảnh.
 
Có những kẻ về quay phim chụp ảnh,
Chợt thấy mình sao "hạnh phúc ấm no",
Lầm tưởng rằng đất nước cũng tự do,
Bừa nhắm mắt tuyên truyền cho chế độ.
 
Ai cũng viện đủ lý do này nọ,
Trở về quê, đi khắp ngõ dông dài,
Để ăn chơi, kiếm danh lợi tiền tài,
Nhãn "từ thiện" phết thật dày trên trán.
 
Xưa trốn nhủi, tìm đường đi tị nạn,
Giờ "vinh quy", đánh bạn với yêu tinh,
Thì chính mình đang làm hại dân mình,
Trách chi được "đồng minh" xưa ngoảnh mặt.
 
Sao lại nỡ đem đồng tiền nước mắt,
Ngầm tiếp tay cho lũ giặc hung tàn,
Giúp chúng thành bầy "thái thú" gian tham,
Tuân lệnh chủ về giết oan đồng loại ?
 
- Làm sao biết rõ ràng đây hở Ngoại,
Quê hương mình giờ ở tại nơi đâu,
Khi đất đai sắp mất hết cho Tàu,
Nếp sống Việt đã đậm màu nô lệ ?
 
- Con yêu dấu, càng nghe về đất mẹ,
Càng thêm buồn, nhưng biết kể cùng ai.
Tội nghiệp cho những thế hệ ngày mai,
Bị xiềng xích nước ngoài luôn trói buộc.
 
Ngoại chỉ sợ thêm một lần Bắc thuộc,
Thì ngày về quang phục sẽ còn lâu,
Dân tộc ta mãi tủi nhục cúi đầu,
Kính cẩn gọi giặc Tàu bằng "Trung Quốc"!
 
Đêm đất khách đã thưa dần ánh đuốc,
Người quên thề, về lũ lượt ăn chơi.
Có phải chăng vì nghiệt ngã cơ trời,
Mà dân Việt phải ngàn đời ôm hận.
 
Ngoại chỉ biết giờ đây thầm chấp nhận,
Nơi nao còn hơi ấm lá Cờ Vàng,
Và lời thề phục quốc vẫn còn vang,
Thì đất nước giang san mình ở đó.

Mùa Quốc Hận, lệ buồn ai có nhỏ,
Khóc giùm cho miền đất khổ xa xôi,
Hay lòng đà theo chiều gió thổi xuôi,
Mặc năm tháng cuốn trôi lời ước cũ.

Trần Văn Lương
Cali, đầu Mùa Quốc Hận 2012

Chắt Chiu

Trần Minh Hiền
Giữa đời sống nhiễu nhương đầy cạm bẫy
Chưa uống đã say ly rượu ân tình
Chai bia lạnh sao hồn mình nóng vậy
Ta biết ta say lặng cõi đôi mình

Mưa đã tạnh trên dòng đời bất định
Ta thả mùa xuân theo những dại khờ
Đêm cuồn cuộn làm sao chờ yên tĩnh
Biết tìm đâu hạnh phúc hững hờ

Hãy uống cạn nước sông hồ dang dở
Cho trái tim say ngủ bên trời
Em có biết tình là duyên là nợ
Nên biết chắt chiu ngày tháng bên đời
 

DRINKING YOUR LOVE
I drank your love of spring
Getting drunk for the time to spinning
Life is full of traps of deceiving
You will never be able to escape the losing

The ocean is huge and the universe is immense
The sun is burning and the moon is prominent
Nothing can change my love like nothing can change the nature of life
We must understand we need not to have any strife

 

Tặng Người Hải Ngoại

Vần thơ chỉ tặng người tha hương
Và tiếng chao chân mọi nẻo đường
Và tấm lòng trinh nào đó nhỉ?
Bên bờ quang đãng xa quê hương

Vẫn biết người còn mãi đếm thu
Vẫn nhìn Tổ Quốc giữa sa mù
Long lanh ánh mắt buồn vời vợi
Đã mấy năm trời người ngóng thu

Người đi cướp lửa ánh sao trời
Để sưởi nồng thêm mảnh Nguyệt rơi
Khép lại trong tim thời lộng lẫy
Huy hoàng,lịm tắt và tơi bời

Ngày đi,sóng gió vỗ xô thuyền
Khói lửa ngập trời, đời đảo điên
Trôi nổi phận người trên mặt nước
Lênh đênh để cảm cuộc truân chuyên

Nếu có ngày về buổi đón Xuân
Tôi mong tay nắm tay ân cần
Bên bờ Hải Ngoại,người nhìn thấy?
Một tấm chân tình đứng bâng khuâng


Phiêu dao(27-5-2010)

CHO NGÀN NĂM ĐỌNG TIẾNG TƠ ĐỒNG

Anh vẽ nụ hồng hiền trong nắng mai
Viết vần thơ ngọt ngào ngày mai tới
Như dòng sông ơ hờ khờ dại
Chảy qua mùa xuân về đến chân trời

Anh vẽ em hiền đẹp trong biển khơi
Ngọn sóng lao xao dưới con thuyền lồng lộng
Như hạnh phúc bên đời diệu vợi
Cho ngàn năm đọng tiếng tơ đồng
 
MY ULTIMATE GOAL
Like the roads are always slipery
My dreams are so watery
The moonlight of tomorrow is so lovely
Are you happy or lonely ?

Everything is sinking in my poetry
The days are shiny and the nights are foggy
The flowers are pink, their petals sleep beautifully
And you're my ultimate goal, absolutely

Quê hương trong nỗi nhớ
  **Lời giới thiệu: Bài thơ Quê hương trong nỗi nhớ của nữ sĩ Bs Thanh Vân, có thể xem như là một kiệt tác trong vườn thơ thời đại ! Nó nói lên tất cả nỗi lòng của người dân Miền Nam sau ngày 30/4/1975. QHTNN không những vẽ lên một bức tranh về thực trạng chế độ lao tù của CSVN đối với những người VNCH bại trận , mà còn nói lên được tình quê ngào ngạt của tác giả khi lìa xa quê hương sống đời tha phương viễn xứ! Cái hình ảnh thân thương nhất trong bài thơ, vẫn là hình ảnh người phụ nữ Việt Nam lặn lội đường xa đi thăm chồng bị cải tạo ở tận miền sơn cước. Hình ảnh đó sau ngày 30/4/1975, biểu hiện lòng thủy chung vô bờ bến của những người vợ, biểu hiện lòng thương yêu của cha mẹ, của anh em...có người thân trong chốn lao tù CSVN! BBT xin trích đăng bài thơ Quê hương trong nỗi nhớ, như một chút tình gởi đến độc giả nhân ngày 30/4/1975 sắp đến. V.T 10/4/2012

Quê Hương trong nổi nhớ
Gởi hương hồn anh tôi đã bỏ mình ở Vĩnh Phú.

                Anh tôi chết trong trại tù cộng sản
             Chị dâu tôi lấy cán bộ nuôi con
             Anh chết đi mộ chưa kín cỏ non
             Cha gục ngã trong trại tù Thanh Hóa
 
                Trách ai đây khi siêu cường muốn xóa
                Nước Cộng Hòa của dân tộc khổ đau
                Giờ nơi đây trên nước Mỹ sang giàu
                Ai có hiểu cho lòng người ở lại?
 
             Nhưng Việt Nam trong tim tôi sống mãi
             Vì cha, anh đã chiến đấu đến cùng
             Có gì vui trên đất nước Tạm Dung?
             Hay chỉ có nổi buồn xa quê cũ?
 
                 Không riêng tôi, còn biết bao người nữa
                Nước Việt Nam vẫn sống mãi trong hồn
                 Họ sống đây nhưng tâm trạng cô đơn
                  Chỉ mong một ngày về trong chiến thắng
 
             Việt Nam ơi, nhớ những ngày mưa, nắng
             Có anh em, cha mẹ sống yên bình
             Giờ một mình trong kiếp sống điêu linh
             Hy vọng nhỏ :ngày được về Quê cũ
 
                    Quê hương ơi, gọi thầm trong giấc ngủ
                    Cho đau thương vơi nhẹ bớt tâm hồn
                    Việt Nam ơi, lời gọi mời quyến rũ
                    Một ngày về cho tròn dạ sắt son.

 
                                                                Thanh Vân