Nguyệt San Số 23


 

 

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 23 với chủ đề : Quê Hương & Chinh nhân sẽ cống hiến cho quí độc giả những bài thơ có nội dung hoài niệm một thời đã qua của những năm tháng trên quê hương Việt Nam ....V.T...

Thanh Vân, và những bài thơ hoài niệm ngày xưa:

** Giòng sông tuổi nhỏ
(Để nhớ Sông Hương của tuổi thơ)

Có những giòng sông mang nhiều niềm nhớ
Những giòng sông của tuổi nhỏ thơ ngây
Rồi sông chia thành những nhánh hao gầy
Như thơ ngây rụng dần theo ngày tháng

Nhưng sông xưa không trôi vào quên lãng
Vì yêu thương đã trú ẩn trong hồn
Dù tình xưa giờ đã thành dĩ vãng
Kỷ niệm buồn ray rứt nỗi cô đơn

Tôi trở lại bên giòng sông tuổi nhỏ
Nhưng thơ ngây đã vổ cánh bay rồi
Giờ còn đây lung linh khi mờ tỏ
Giọt nắng vàng run nhẹ đậu trên môi

Sông còn đây nhưng chia ra nhiều nhánh
Như hồn tôi lưu lạc thuở yêu người
Trở về đây nhưng tình đã xa xôi
Tôi lặng ngắm buồn rơi trên sông cũ.

Thanh Vân

** Kỷ niệm buồn

Viết cho linh hồn VDT
 
Xuân về mang theo niềm phẩn uất
Nhớ người xưa đã chết trận năm nào
Người yêu chết, lòng tôi đầy u uất
Sống giữa đời mà ngỡ tựa chiêm bao
 
Bao nhiêu năm từ khi anh nằm xuống
Vẫn nhủ lòng đừng nhớ chuyện ngày xưa
Quên Y khoa, quên những buổi đợi chờ
Quên trực thăng, quên hoa hồng Dalat
 
Quên được không?Bao nhiêu năm lưu lạc
Đêm đêm nằm vẫn nhớ dáng anh xưa
Áo bay đen, chiếc khăn quàng tím nhạt
Ám ảnh từng đêm, cuộc sống dư thừa
 
Xuân năm nay trên Quê Hương xứ lạ
Nhớ lại ngày hai đứa mới quen nhau
Đường Công Lý hai đứa mình thường gặp
Chiều Tự Do đâu thấy nắng phai màu
 
Olympia, Queen Bee,Huỳnh Hữu Bạc
Kể sao vừa những năm tháng có nhau
Giờ nơi đây một mình tôi ngơ ngác
Lòng thật buồn, mây trắng gợi niềm đau.
 
Mặc Đĩnh Chi tôi tiễn anh lần cuối
Chiều tan trường thường đến kể chuyện xưa
Nào ngờ đâu Quê Hương không còn nữa
Tôi xa anh, xa mãi đến bây giờ.
  Thanh Vân

Gởi chút hồn em

Thanh Vân
Hồn em đó, chút mây trời bàng bạc
Ngày qua ngày luớt thướt kéo đi hoang
Kể từ độ xa quê nhà tan tác
Hồn nhập cùng ngàn mây gió lang thang
 
            Hồn em đó, hoả diệm sơn bốc lửa
            Cháy ngút ngàn cơn mê đắm cuồng quay
            Đã yêu rồi em vẫn còn yêu mãi
            Ngàn năm sau em mãi mãi đắm say
 
Hồn em đó, cơn mưa ngàn ẩm mục
Vào những ngày không ánh sáng khai quang
Hồn em bỗng như lá rừng tỉnh  giấc
Giữa khung trời màu trắng đục mê man
 
            Hồn em đó, xin một lần thú tội
            Trót quay lưng cho cuộc sống tang thương
             Xin gởi anh một vài lời trăng trối
            Cho hồn em về thăm lại cố hương
 
Hồn em đó, vết thương còn rướm máu
Dấu tích đạn bom chinh chiến đã qua
Gửi lại anh, xin anh cho nương náu
Trong tim anh, tìm giấc ngủ hiền hòa.
                                                   

Yêu anh em làm thơ

Yêu anh em làm thơ
Để cảm tạ cuộc đời
Tìm em đầy mộng mơ
Chỉ nhớ đến anh thôi
 
Mùa Xuân không có anh
Bầu trời như thiếu nắng
Giọt lệ nào long lanh
Trong mắt nhìn xa vắng
 
Mùa Hè sóng xôn xao
Biển dài theo thương nhớ
Tim em buồn nao nao
Một mùa xa anh nữa
 
Mùa Thu hoa Cúc nở
Lá phong cũng đổi màu
Tim em buồn nức nở
Thêm một mùa xa nhau
 
Mùa Đông chưa kịp đến
Anh đã trở lại rồi
Bao nhiêu tình thương mến
Em dành cho anh thôi
 
Em cảm tạ cuộc đời
Hay cảm tạ tình yêu
Thôi thì chung tất cả
Cho chúng mình có đôi     
Thanh Vân

Người lính VNCH..Tôi nợ anh

Anh lớn lên … quê hương dày lửa khói,
Sách vở buồn … chữ nghĩa dở dang rơi,
Mực chưa vơi … gác bút … bước vào đời,
Trường nghiêng nắng … Ve ngân lời từ giã !
Mái trường yêu … áo thư sinh … gởi lại,
Những phương trình, hàm số ngỗn ngang vương,
Tấm bảng đen buồn im lắng trên tường,
Vết phấn trắng … học đường … bao kỷ niệm !
Nắng quân trường … tháng ngày dài huấn nhục,
Đêm di hành lạnh buốt dưới mưa rơi,
Da sạm đen … mầu nắng đổi cuộc đời,
Người lính mới … ca vang lời sông núi.
Anh bước đi hơn nửa vùng đất nước,
Treo cuộc đời trên đầu súng … mong manh,
Tấm poncho che hạnh phúc dân lành,
Bùn vương gót … thơm đồng xanh lúa mới.
Hai mươi năm … Anh chưa tròn giấc ngủ,
Vì đạn thù vẫn cày nát quê hương,
Bước quân hành … ngọn cỏ đọng giọt sương,
Anh dừng gót … hậu phương … hoàng hôn phủ.
Sông Bến Hải … lửng lơ buồn im lắng,
Chảy ngăn đôi … đau xót Mẹ Việt Nam,
Gót giày Saut in dấu nẻo quan san,
Ngăn cuồng vọng lan tràn từ phương Bắc.
Huế cổ kính … Kinh Đô Nam Quốc Việt,
Cầu Tràng Tiền nghiêng bóng nước Hương Giang,
Tết Mậu Thân … giặc đốt phá điêu tàn,
Chiếc cầu gãy … Anh bàng hoàng chua xót !
Ôi Quảng Trị … Cổ thành nghiêng đổ nát,
Máu của anh … từng viên gạch đỏ loang,
Anh hiên ngang dựng lại ngọn cờ vàng,
Cờ phất phới trên hằng ngàn xương trắng !
Phá Tam Giang lững lờ theo năm tháng,
Ngược xuôi giòng len rừng lá xanh xanh,
Lá hằn ghi … muôn vết tích quân hành,
Sông in bóng ngàn hùng anh nước Việt.
Đồi Charlie chiều rừng xanh bão lửa,
Nắng hạ buồn đưa tiễn cánh dù hoa,
Hè bảy hai (72) … bao tang trắng … lệ nhòa,
Anh gãy cánh … xót xa người ở lại.
Tống Lê Chân … pháo đạn thù bao phủ,
Sáu trăm ngày tử thủ … thức trắng đêm,
Chí hùng anh … đôi chân cứng … đá mềm,
Anh ngạo nghễ giữa muôn trùng quân giặc.
An Lộc Địa … chín mươi ngày rung chuyển,
Tám trăm ngàn đạn pháo … máu xương rơi,
Anh hiên ngang sừng sững với đất trời,
Anh vẫn sống với cuộc đời đáng sống !
Anh nổi trôi bồng bềnh trên sóng nước,
Mộng hải hồ … áo trắng giữ quê hương,
Trường Sa buồn … máu nhuộm đỏ đại dương,
Anh nằm xuống … tang thương lòng biển mẹ !
Lững lờ mây … xé trời nghiêng cánh sắt,
Anh tung hoành ngang dọc giữa không gian,
Giữ quê hương … diệt lũ cộng bạo tàn,
Giáng những trận kinh hoàng trên đầu giặc.
Màn đêm buông … những Kinh Kha thời đại,
Đang âm thầm trên đất giặc hiểm nguy,
Vì quê hương … anh nào có ngại gì,
Trai thời loạn … mấy người đi … trở lại …
Hai mươi năm … Anh miệt mài đi mãi,
Chưa một lời than thở … kiếp chinh nhân,
Máu tuôn rơi … thịt nát … không ngại ngần,
Vì Tổ Quốc … chưa một lần buông súng.
Tháng Tư Đen … Ngày Ba Mươi … gãy súng,
Giặc Hồ vào … máu nhuộm đỏ quê hương,
Đôi dép râu mang chủ nghĩa bạo cường,
Gieo tang tóc … xây thiên đường bằng máu !
Cuộc đời anh chôn vùi theo vận nước,
Người quyên sinh tuẩn tiết với non sông,
Hồn lửng lơ nhìn đất mẹ … đau lòng,
Khóc nước Việt chìm trong giòng huyết lệ  !
Kẻ sa cơ ngẩng cao đầu bất khuất,
Nơi pháp trường … trước mũi súng cộng nô,
Anh hiên ngang đả đảo lũ giặc hồ,
Rồi gục ngã theo cơ đồ mệnh nước !
Người ở lại … chuỗi ngày dài lao lý,
Trong gông cùm, tra tấn … máu thịt rơi,
Ôi đớn đau … đói khát … thân rã rời,
Anh uất hận lìa đời trong ngục tối !
Kẻ lết lê bên lề của cõi sống,
Tấm thân tàn nương trên mảnh mo cau,
Nửa đôi chân … vết thương rỉ máu đào,
Tháng Tư đến … lệ trào trong giấc ngủ !
Loài quỷ đỏ trả thù trên xác chết,
Nghĩa trang buồn … chúng tàn phá tan hoang,
Xác thân anh trong cát bụi thời gian,
Giờ trơ trọi mảnh xương tàn … mưa nắng !
Người còn sống giống như người đã chết,
Khác nhau chăng … một xác chết biết đi,
Mất quê hương … Anh còn lại những gì …
Ngoài kỷ niệm khắc ghi vào quân sử !
Ba mươi bốn năm … lạc loài viễn xứ,
Đếm tháng ngày trên những bước lưu vong,
Tôi nợ Anh … nghe ray rức trong lòng,
Vong Quốc Hận … sục sôi giòng máu nóng !
Tôi nợ Anh … nhịp quân hành rộn rã,
Ánh đuốc thiêng … khúc hát khải hoàn ca,
Tôi nợ Anh … nợ nước với thù nhà,
Món nợ đó … Tôi thề sẽ phải trả …
Món nợ đó … Tôi thề sẽ phải trả …
Trả cho anh tổ quốc Việt Nam