Nguyệt San Số 22


 

 

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở..... Người làm thơ hoặc thi sĩ sáng tác những vần thơ hay là lúc tâm hồn của mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 22 với chủ đề : Hoài niệm quê hương sẽ cống hiến cho quí độc giả những bài thơ có nội dung hoài niệm một thời đã qua của những năm tháng trên quê hương Việt Nam ....V.T...

Thanh Vân, và những bài thơ hoài niệm ngày xưa:

** Sám Hối

Tôi đi mãi bên bờ lề nhân thế                   
Cười làm quen và khóc chuyện chia phôi  
Tình ra đi tôi thương nhớ bồi hồi
Tình trở lại ,tôi ơ thờ lạnh nhạt
Trong chung thuỷ tôi là người bội bạc
Nên suốt đời tôi vẫn cứ đơn côi
Yêu âm thầm và nhớ tiếc xa xôi
Buông  ngày tháng lụn tàn vào nhớ hảo
Hiện tại, hôm qua, ngày nay,dĩ vãng
Thì yêu thương có mới mẻ bao giờ
Tôi với tình không có thuở ban sơ
Cũng không nốt phút giã từ vĩnh biệt
Lòng chỉ biết yêu điên cuồng tha thiết
Yêu âm thầm, vâng có thế mà thôi
Cho đến khi người ta đã xa rồi
Tôi chợt hiểu một mối tình vừa chết
Tình rẩy chết,tim sầu nghe mỏi mệt
Giòng đời trôi ràn rụa nét thơ trinh
Vì đã quen khinh bạc chuyện ân tình
Giờ mới biết mộng mình khờ dại quá
Ôi tất cả những mối tình xa lạ
Chưa thành hình đã rã tự bào thai
Hảy vùng lên và nhỏ lệ u hoài
Cho tôi khóc những di hài duyên cũ...
Thanh Vân

** Chuyện người tù cải tạo

Viết cho anh tôi đã nằm xuống  ở trại tù Vĩnh Phú.
Chút hương lòng cho những chiến sĩ Lực Lượng Đăc Biệt đã gục ngã .

 

Anh không đi vì chờ trực thăng Mỹ đón,
Mỹ chẳng thấy đâu chỉ thấy kẻ thù vào.
Anh không sang đây,anh đi tù cải tạo
Những tưởng ít ngày về, ai cũng vậy có làm sao?
 
Thư gởi cho em ngày ấy năm nào
Anh chẳng kể chuyện chi:Gia đình, mộng ước.
Anh chỉ kể chuyện món ăn, chuyện đau, chuyện thuốc,
Chuyện gánh nước tưới rau,vỡ đất, đốn cây rừng.
Chuyện đời tù gian khổ sống cầm chừng,
Ngày ngày đếm từng ngày còn được sống.
Trong đói lạnh mỏi mòn trông ngóng
Những tháng năm trong nắng sớm, mưa chiều,
Những ngày trông chờ hai ký nhẹ quà yêu
Những ngày ngồi nghĩ đến ngày về không đến nữa.
 
Anh đã chết đi để lại bao tan vỡ
Cho gia đình, đồng đội ,mọi người thương.
Thân xác anh chôn với thẻ bài nhôm
Không tên đơn vị, chỉ tên anh, thêm hai chử" Phản quốc".
  Thanh Vân

 

Mây....Bụi

Thanh Vân
Riêng gửi một người...
 

Em chỉ là hạt bụi
Anh là áng mây bay
Bụi chỉ mong vương vấn
Đời phóng khoáng của mây
 
Cho em làm hạt bụi
Xốn xang gót chân mây
Mây giật mình chợt nhớ
Ân tình chính là đây
 
Chưa một lần gặp gở
Nên bụi vẫn thương mây
Xin một lần nhung nhớ
Cho hạnh phúc vơi đầy
 
Gởi mây bài thơ nhỏ
Như chút lòng riêng tư
Mây dù bay theo gió
Bụi vẫn hoài tương tư
 
Không ước mơ làm Trời
Muôn đời ấp ủ mây
Chỉ xin làm hạt bụi
Ngủ im trong mắt say

Thanh Vân

Yêu anh em làm thơ

Yêu anh em làm thơ
Để cảm tạ cuộc đời
Tìm em đầy mộng mơ
Chỉ nhớ đến anh thôi
 
Mùa Xuân không có anh
Bầu trời như thiếu nắng
Giọt lệ nào long lanh
Trong mắt nhìn xa vắng
 
Mùa Hè sóng xôn xao
Biển dài theo thương nhớ
Tim em buồn nao nao
Một mùa xa anh nữa
 
Mùa Thu hoa Cúc nở
Lá phong cũng đổi màu
Tim em buồn nức nở
Thêm một mùa xa nhau
 
Mùa Đông chưa kịp đến
Anh đã trở lại rồi
Bao nhiêu tình thương mến
Em dành cho anh thôi
 
Em cảm tạ cuộc đời
Hay cảm tạ tình yêu
Thôi thì chung tất cả
Cho chúng mình có đôi     
Thanh Vân

Mai Anh Về
 Mai anh về quê hương ta đổi mới,
Đốt pháo mừng người chiến sĩ tự do.
Kể từ đây ta lại chung chuyến đò,
Đi về miền yêu thương nắng ấm.

Mai anh về muôn hoa tươi sắc đắm,
Hé môi cười dưới tia nắng vàng xuân,
Thật oai phong trong bộ áo hành quân,
Anh đã mặc suốt bao năm diệt cộng.

Mai anh về vì anh đây còn sống,
Quà cho em là hai chữ tự do,
Cho toàn dân là áo ấm cơm no,
Và tiếng cười rộn vang tràn thôn xóm.

 Mai anh về có mẹ già ra đón,
Mắt lệ nhòa vì mãi nhớ thương con,
Con đi lâu mẹ mong đợi mõi mòn,
Mẹ mừng lắm vì con về nguyên vẹn!

Mai anh về chắc em anh sẽ thẹn,
Sẽ ngại ngùng đi cạnh áo nhà binh,
Cô nữ sinh với tà áo nguyên trinh,
Vẫn thường khóc vì nhớ anh xa vắng.

Trời Hà Thành hôm nay lên rực nắng,
Mây thật xanh và cây lá xôn xao.
Đón mừng anh hoa hé nở đón chào,
Ngày phục quốc hồi sinh toàn dân tộc...

Ông Tú Ba Đình, Hànội
Tây Hồ ngày 6-11-2010

 

MAI TA VỀ
(Kính tặng Ông Tú Ba Đình, Hà Nội tác giả bài thơ “Mai Anh Về”)

Mai ta về mang trái tim Tổ quốc
Trái tim hồng rực sáng yêu thương
Mai ta về mang theo cả mùa Xuân
Cho Mẹ, cho Em, cho Bạn bè còn đó

Những chiến hữu hy sinh từ độ nọ
Xác có còn được phủ nấm mồ xanh?
Đói khát khảo tra dưới tay giặc bạo hành
Anh nằm xuống trong trại tù miên viễn
Anh nằm xuống sau đêm dài cuộc chiến
Bởi đòn thù và vết chém lương tri!

Mai ta về mang theo được những gì
Cho đồng đội xưa vẫn còn ở lại
Những chiến sĩ đã bao phen từng trải
Nơi biên thùy, nơi chiến lũy xa xôi
Vì Tự Do vì Nhân Phẩm con người
Anh đã mất đi một phần thân thể

Anh chấp nhận cả đời người tàn phế
Cho quê hương sạch bóng giặc bạo tàn
Mà giờ nầy ôi, cuộc sống lầm than
Đang phủ kín lên đời anh bóng tối
Và gánh chịu bao đòn thù bỉ ổi
Bao tháng năm, bao tủi nhục chất chồng
Cơm áo nhọc nhằn nước mắt trào dâng!

Mai ta về mang theo được gì đâu
Trĩu nặng đôi vai chuỗi ngày tỵ nạn
Ai gánh chịu những lỗi lầm dĩ vãng
Tựa lưng người, người cúi mặt ra đi
Trách nhiệm quay lưng biết nói năng gì
Danh dự bi thương, tim đời rướm máu

Ta uất nghẹn giữa chiến trường bỏng cháy
Lệnh đầu hàng khi quân địch đã hàng ta
Tay súng buông rơi nước mắt chan hòa
Ta khóc một giờ, mười năm lệ đổ
Dân khóc một đời, nghìn năm thống khổ
Dân tộc điêu linh, Tổ quốc điêu tàn
Thân phận làm người ôi, Mẹ Việt Nam!

Mai ta về mang trái tim ứ máu
Chất chứa niềm đau Phương Bắc lộng hành
Sát Thát lời thề còn vang vọng trời xanh
Giờ ai rước giặc thù từ muôn thuở
Ai trù dập triệu tâm hồn trăn trở
Đất nước mất dần hải đảo biển khơi ?!

Mai ta phải về dù đến phút tàn hơi
Thắp sáng lại cả quãng đời quá khứ
Không hổ thẹn trong từng trang lịch sử
Đường ta đi tỏa hào khí ngất trời
Đường ta về xanh mạch sống Tự do!

Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích