Nguyệt San Số 39


Không Có Mây Trên Thành Phố Los Angeles
Tác giả: Lê Uyên Phương
Thể loại:Truyện ngắn   

    Những tiếng ồn ào vọng lên từ con đường trước mặt khách sạn đã đánh thức hắn dậy. Hắn mở mắt ra và cái mà hắn nh́n thấy trước tiên là thân h́nh trắng toát của nàng, nàng đang trần truồng đứng bên cửa sổ, thân hình tuyệt đẹp của nàng với những mảng ánh sáng xuyên qua bức màn voan trắng đã đọng lại trên đó, trông nàng như một bức tượng thạch cao, rực rỡ, thanh khiết, đầy nghệ thuật tính và quyến rũ vô cùng. Nhìn thấy được ánh mắt dò hỏi của hắn, nàng nói:
"Sinh viên đang biểu tình, có vài người bạn của anh."
Hắn nói:
"Đáng lẽ anh cũng đang ở đó."
Nàng quay người về phía cửa sổ, những mảng ánh sáng biến mất trên đôi mông tròn to của nàng, nàng hơi cong người ra phía cửa sổ rồi bỗng quay hẳn người về phía hắn, hắn gần như ngạt thở khi nhìn thấy đôi ngực trần khiêu khích của nàng, nàng nói:
"Không phải tình yêu là động lực mạnh nhất của những cuộc tranh đấu hay sao? Anh đã có lần nói như thế mà."
"Phải." Hắn trả lời, vừa rút người ngồi cao lên dựa vào tấm board ở đầu giường. "Nhưng lúc này tình yêu khiến anh ở ngoài cuộc tranh đấu."
"Đừng lo." Nàng nói. "Anh còn nhiều lần để xuống đường, nhưng chỉ còn lần này để yêu em thôi."
Hắn không hiểu rơ điều nàng nói, nhưng hắn nghĩ chắc nàng chỉ nói để mà nói vậy thôi.
Hắn quen nàng khi hai người đang đứng chờ một chuyến xe đến để rời thành phố mà họ đang ở. Chuyến xe không đến, hắn ngỏ ướm muốn mời nàng một ly cà phê, nàng nhận lời và họ bắt đầu thân mật với nhau từ đó. Đêm đó hắn dẫn nàng đến nhà một cô bạn làm vũ nữ của hắn, nàng đã qua đêm ở đó, hôm sau hắn đến đón hai người đi ăn sáng, khi hắn hỏi về chuyến xe mà nàng định sẽ rời thành phố hôm nay thì nàng nói nàng muốn được ở lại với hắn một tuần lễ trong thành phố này. Nàng hỏi:
"Anh có nuôi được em một tuần ở đây không?"
Suốt tuần lễ sau đó, hắn dẫn nàng đến các nơi mà hắn thường la cà với bạn bè trong thành phố, những quán cà phê, những vũ trường, những thung lũng, những hồ, những đồi, những thác, những con đường dốc, những hàng thông xanh, những cánh đồng đầy hoa vàng, những con đường ngoằn ngoèo len lỏi giữa các biệt thự yên lặng, bí mật, trữ tình. Nàng đã sống với hắn như đang sống trong một giấc mơ. Nàng đã chia với hắn những ổ bánh mì, những thức ăn, những ly rượu mạnh, những thuốc lá, những âm nhạc và những câu chuyện vu vơ không bao giờ dứt.
Hôm nay là ngày cuối cùng họ sống với nhau trong căn pḥng khách sạn này, nàng sẽ một mình rời thành phố trên chuyến xe vào lúc giữa trưa. Cho tới giờ phút đó, ngoài cái tên của nàng, ngoài thân thể của nàng, hắn hoàn toàn không biết một chút gì về nàng. Nàng ở đâu? Sống với ai? Đang làm gì? Bao nhiêu tuổi? Hắn không biết một chút gì về những điều như thế và nàng cũng vậy, nàng không bỉết gì về hắn cả và cả hai hình như rất thích thú về điều này, trong thâm tâm họ coi đó như là sự độc đáo trong mối liên hệ của họ. Nàng không tiếc gì với hắn và hắn cũng vậy, hắn hoàn toàn thuộc về nàng trong suốt thời gian đó.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, hai chân vắt lên trên một thành ghế, để lộ hẳn một bên mông trần rất hấp dẫn về phiá hắn, nàng nói:
"Nếu phải nói một câu, chỉ một câu thôi, trước khi chia tay, anh sẽ nói với em như thế nào?"
"Anh hả?" Hắn cười. " Anh sẽ nói ngày mai không còn ai chơi đố với anh nữa."
Nàng nói nghiêm trang:
"Đừng đùa, em hỏi thật đấy, anh phải trả lời câu hỏi của em."
Hắn nói:
"Nếu phải nói một câu với em trước khi chia tay, anh sẽ nói - Hạnh phúc không có quá khứ, hiện tại, tương lai."
Một khoảng im lặng.
"Còn em." Hắn hỏi. "Em sẽ nói gì với anh?"
Nàng nhìn thẳng ra khoảng trống trên cửa sổ, giọng nhẹ nhàng:
"Em nghĩ đến điều này từ mấy hôm nay, em nghĩ là em sẽ nói với anh một câu nào đó, chỉ một câu thôi, để mãi mãi anh sẽ nhớ đến em; nhưng em đã không nghĩ ra, thật đáng tiếc!"
Hắn nói:
"Em ráng nghĩ thêm một chút đi, thật ḷòng anh muốn được nghe câu nói của em, anh muốn mãi mãi nhớ đến em, như em muốn."
Nàng vội chộp lấy câu nói sau cùng của hắn, nàng nói:
"Vậy thì em sẽ nói: - Em muốn anh mãi mãi nhớ đến em."
Đó là câu chuyện vào một buổi sáng trong cái thành phố nhỏ rất nên thơ của hơn hai mươi năm về trước. Câu chuyện đă hoàn toàn ở ngoài trí nhớ của hắn từ nhiều năm qua, hắn đă quên những ngày thơ mộng đó như đã từng quên muôn ngàn những giấc mơ thật đẹp đã có lần đến trong giấc ngủ của hắn và đã khiến hắn ngẫn ngơ mỗi lần thức giấc.
Một tuần trước đây, khi hắn đang cúi xuống điều chỉnh cái waveform scope cho một show trong cái quảng cáo của một hăng bán mỹ phẩm thì nghe một giọng đàn bà vọng lại từ sau lưng hắn. "Xin lỗi ông."
Hắn quay lại, trước mặt hắn là một người đàn bà trung niên đẹp lộng lẫy, với mái tóc chải theo kiểu của các tài tử phim soap trong các show TV, với khuôn mặt trang điểm khéo léo và bộ đồ màu xám nhạt bằng vải mềm đắt giá ôm sát người được phủ bên ngoài bằng một tấm áo khoác dài màu đen, nàng quả thực đã thể hiện được sự toàn hảo trong cách phục sức và trang điểm thời thượng; trên khuôn mặt xa lạ của người đàn bà, hắn bỗng nhận thấy một nét ǵ rất quen thuộc, rất thân mật trong ánh mắt của nàng, sau một chút ngỡ ngàng, cùng một lúc họ đă nhận ra nhau. Phải, nàng chính là người đàn bà đă sống với hắn một tuần lễ trong thành phố đầy mây trắng và sương mù của hơn hai mươi năm về trước.
Trong giờ nghỉ giải lao, giữa hai shot quay, họ cùng ngồi với nhau trong một restaurant ở đầu đường, điều đầu tiên làm hắn ngạc nhiên là nàng vẫn còn giữ được cái lối phát âm hết sức nhẹ nhàng trong giọng nói của nàng. Bây giờ hắn biết nàng đã rời Việt Nam đi du học, sau cái tuần lễ sống với hắn ở cái thành phố đó. Nàng nói:
"Lúc ấy, trước khi đi ra nước ngoài, em định sẽ sống một tuần lễ với một người nào em tình cờ gặp mà ưa thích trong thành phố đó; người em gặp hoàn toàn do ngẫu nhiên lại chính là anh." Nàng nắm tay hắn, nói tiếp. "Em rất hạnh phúc và biết ơn anh."
Nàng đã tốt nghiệp ở một đại học miền Đông Bắc Hoa Kỳ về ngành hóa chất và trở thành một chuyên viên trong ngành sản xuất mỹ phẩm nhiều năm qua. Hiện nay, nàng là một trong những người chủ chốt của hãng mỹ phẩm mà hắn đang thực hiện cái show quảng cáo hôm nay. Nàng nói:
"Sau hai lần đổ vỡ, em không thấy thích hợp để làm một người vợ, bây giờ em là một người đàn bà độc lập, làm việc, làm việc và làm việc."
Như ngày xưa, nàng không thắc mắc gì về đời sống riêng của hắn, chỉ hỏi hắn có dễ chịu trong cuộc sống hiện tại không. Hắn trả lời:
"Cũng được." Và lập lại theo cách của nàng. "Sống, ăn ngủ, làm việc, làm việc và làm tình."
Nàng cười, nói:
"Anh khôn hơn em nhiều."
Trước khi chia tay, nàng lấy số điện thoại của hắn và đưa hắn số điện thoại của nàng:
"Cứ gọi em khi nào anh có thể và nếu anh muốn, chúng ta còn có nhiều điều để nói với nhau, phải không?"
Đứng ở cửa sổ của căn phòng trên từng thứ bảy trong một building sang trọng ở Los Angeles, hắn nhìn buổi sáng đang lên trên thành phố. Mặt trời đỏ ửng ở phương Đông, phản chiếu cái ánh sáng màu đỏ huyền hoặc của nó lên trên mặt kính, khiến cho mọi đồ vật trong căn phòng trở nên lạ lùng. Hắn đứng yên hàng giờ trước cửa kính đó, nàng nằm trên giường yên lặng quan sát hắn.
"Anh tự hỏi." Hắn nói. "Không biết có ai trong lúc này đang nghĩ đến anh không?"
Nàng châm một điếu thuốc.
"Tại sao anh lại thắc mắc về những người có thể nghĩ đến anh? Anh có nghĩ đến ai trong lúc này không, điều này chắc anh biết rơ hơn."
Hắn nói nhỏ tiếng như đang độc thoại trong giấc mơ:
"Anh đang nghĩ đến em, anh nghĩ không biết em lúc này và em ngày trước có cùng một người không?"
"Có cùng một người không anh?" Nàng hỏi lại, hơi sốt ruột một chút. "Em thật sự muốn biết lắm đấy."
"Ý kiến của em ra sao?" Hắn hỏi.
"Mỗi người phải sống với mình từng giây từng phút nên khó nhận biết được sự thay đổi của chính mình lắm, vì thế mà em muốn biết ý kiến của anh."
"Em vừa là em, em vừa không phải là em." Hắn nói.
Nàng ấn cái remote control cầm trên tay, chiếc giường xoay nửa vòng tròn và đặt nàng vào vị trí có thể với tay lấy một chai rượu trong cái quầy rượu màu trắng ngà, nàng tự pha một ly rượu màu vàng cam cho nàng, nàng không mời hắn uống rượu bởi nàng biết hắn chỉ uống nước trà, nàng nhấp một chút rượu, nhìn lên, chờ hắn nói tiếp.
"Đôi lúc" - hắn nói - "Anh thấy em rất gần anh, đôi lúc em lại rất xa lạ với anh, anh không biết anh thay đổi hay là em thay đổi?"
"Cả anh và em, chúng ta đều thay đổi hết." Nàng nói. "Nhưng theo em thì một cái gì đó trong anh, trong em, cái đó bất biến, không thay đổi một chút nào."
Đến phiên hắn yên lặng chờ nàng nói tiếp. Nàng lật sấp người lại, để lộ rơ những đường cong trên thân hình nàng, hắn tự nhủ nàng quả thật là một người đàn bà xinh đẹp. Nàng nói:
"Có thể đôi lúc em lẫn lộn giữa làm việc và làm tình." Nàng cười méo xệch miệng lại như đang khóc.
"Còn anh" - hắn nói - "chắc anh đang lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại, giữa thành phố Los Angeles và thành phố đầy những đám mây trắng của chúng ta."
"Em thích sự lẫn lộn đó của anh." Nàng nói và cười thật tươi. Lúc này trông nàng giống hệt như cô gái trẻ tuổi mà hắn đă gặp hơn hai mươi năm về trước. Hắn chợt nhớ lại cái câu đố của nàng trước khi chia tay, hắn nói:
"Nếu phải nói một câu, chỉ một câu thôi, sau hơn hai mươi năm gặp lại nhau, em sẽ nói với anh như thế nào?"
Nét mặt nàng bỗng đăm chiêu:
"Ờ, sẽ nói thế nào nhỉ?" Nàng im lặng một chốc rồi tiếp. "Em sẽ nói: Tình yêu không bị trói buộc bởi không gian và thời gian và nó chỉ đến một lần cho một đời người thôi."
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn và chờ đợi. Hắn ngừng một chút trước đôi mắt tha thiết của nàng rồi nhìn ra khung trời bên ngoài cửa sổ. Hắn nghĩ nếu phải nói với nàng một câu, chỉ một câu thôi, hắn sẽ nói:
"Chẳng có gì thay đổi hết, chúng ta đã phủ thêm nhiều lớp bên ngoài con tim cố hữu của chúng ta, chúng ta vô tình muốn thay hình đổi dạng con tim của mình; nhưng từ trong bản chất, con tim đó vẫn miên viễn đập cái nhịp đập đầu tiên của nó trong suốt cuộc đời dài của một con người."
Giọng của nàng bỗng nghe vang lên trong căn phòng vắng:
"Đến phiên anh, anh nói cái câu của anh đi."
Lúc đó hắn đang nhìn lên bầu trời của thành phố Los Angeles và chợt nhận ra là chưa bao giờ hắn nhìn thấy những đám mây bay lượn trên đó như hắn đă luôn luôn nh́n thấy những đám mây trắng bay lượn trên thành phố nhỏ thân thuộc xa xôi của hắn. Hắn nói như reo lên với nàng:
"Em ơi, không có mây trên thành phố Los Angeles."

LÊ UYÊN PHƯƠNG
Trích trong "Không Có Mây Trên Thành Phố Los Angeles" Tập truyện và Tùy bút của Lê Uyên Phương, Tân Thư xuất bản, 1990