Nguyệt San Số 36


Nhật Ký Tình Yêu
Tác giả: Đồng Lan
Thể loại: Truyện ngắn   

Lời Giới Thiệu:  Đồng Lan là một cây viết trẻ ở trong nước. Truyện ngắn Nhật Ký Tình Yêu  là một bức tranh phác họa xã hội hiện thời với những hoàn cảnh nghèo khổ của người dân Việt Nam...Nhưng trong sự nghèo khổ đến với mọi hoàn cảnh của người dân thuộc tầng lớp lao động nghèo, vẫn có một thứ tình vượt hơn tất cả những gì quí giá của vật chất: Đó là tình yêu của Mai và Minh! Tình yêu nầy được hồng ân của Thiên Chúa ban phước để hai người cùng nhau hưởng hạnh phúc mãi mãi ....

       Chuyến xe khởi hành vào lúc 8h sáng. Một tin nhắn từ máy của Minh:
- Anh đã lên xe chưa?
- 8h xe mới chạy em à! Mà có một điều đáng tiếc là chai rượu vang anh mua cho chuyến đi lần này của hai ta đã bị vỡ rồi!
- Ôi trời! Sao thế anh? Em đã dặn anh phải chuẩn bị từ trước. Chai rượu ấy anh phải bọc vải xốp lại để tránh vỡ!
- Thôi, vỡ rồi thì bỏ đi. Em đừng trách móc anh nữa. Sao em không hỏi nguyên cớ sự việc như thế nào ? Nếu chiếc xe máy anh không bị hỏng anh đã chạy thẳng xuống chỗ em rồi, không phải đi xe khách vất vả thế này.
-  Em xin lỗi! Tính em hay vội vàng… Vậy anh có bị gì không?
- Không sao em, anh ổn cả.  Chỉ là hơi khó chịu vì không quen đi xe chẹt cứng người như thế này! Đây là chuyến đi nghỉ mát đầu tiên của hai đứa từ ngày quen nhau, nên anh muốn nó thật hoàn hảo! Vậy mà đã làm không trọn vẹn.
- Đừng buồn anh à, chỉ cần có anh, đối với em đã thật sự hoàn hảo. Thôi anh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, 4h đồng hồ nữa thôi là mình sẽ được gặp nhau. Hẹn gặp anh. Hôn anh.
- OK. Hẹn gặp tình yêu của anh. Anh yêu em…
    Kết thúc đoạn tin nhắn, lòng Minh hồ hởi và vui sướng. Sau chỉ 2 tuần xa cách, nhưng đối với anh là cả một thế kỷ! Minh tựa người vào ghế và nhắm mắt thiếp đi trên chuyến xe từ Sài Gòn về thị trấn Phước Hải.
    Mai, cô gái quê chân chất và trong sáng. Cô cũng không thôi háo hức để được gặp anh. Chuyến xe mà cô mong chờ đó là chuyến  xe có người mà cô yêu thương. Tình yêu quả thật là nhiệm màu! Hai con người ở hai phương trời khác biệt nhưng lại được gặp nhau và cùng bước đi trên một con đường hướng về tương lai. Con người ấy khiến cô không thôi mong nhớ. Cô còn nhớ như in lần đầu tiên gặp nhau, người đàn ông với vóc dáng vừa vạm vỡ vừa thanh cao, vầng trán rộng cùng với chiếc mũi cao thanh tú đã khiến cô có một cái nhìn thân thiện. Cô yêu anh bởi lẽ anh hội tụ tất cả những yếu tố của một người đàn ông mà cô mong đợi, và hơn thế nữa chính là vì: tình yêu của anh là một tình yêu chân thành, chung thủy và sâu sắc! Tình yêu mà anh dành cho cô, cả bầu trời đêm đầy sao cũng không thôi đếm hết đủ.Tình yêu ấy chỉ có một và duy nhất trên thế gian này có mình anh dành cho Mai. Mai hạnh phúc vô tận khi cuộc đời mình có anh bên cạnh. Cô tự nhủ trong lòng rằng, phải chăng là ý của Thiên Chúa, Thiên Chúa đã kết hợp chỉ một Adam và chỉ một Eva sống trọn đời với nhau, và cũng như thế, Thiên Chúa đã kết hợp đôi ta.
    Xe đáp tới thị trấn vào lúc 12h.
- Anh đã tới chưa? Khi nào đến, anh ghé đâu đó ăn trưa đi nhé! Đúng 1h chiều em sẽ đến đón anh.
- Ở gần đây, không có quán ăn nào cả, anh phải đi bộ mệt lã cả người… Anh biết rồi, em cứ nghỉ ngơi đến 1h hãy đến đón anh. Anh chờ em!
    Một điều bí mật của chuyến đi lần này là tất cả đều tuyệt mật. Điều này khiến Mai càng thêm thấy thú vị về sự tuyệt diệu của nó! Điều này càng khẳng định thêm chân lý: “ Không có gì là không thể”. Đâu ai có thể ngờ rằng cả hai được gặp nhau trong thời khắc này. Nếu nhỡ may có ai đó biết, ắt hẳn họ sẽ phải há hốc mồm vì sự không thể thành có thể của nó. Thời khắc ở đây chính là rào cản của gia đình. Mai và Minh yêu nhau, một tình yêu trong sáng và chân thành. Tình yêu ấy còn quý giá hơn cả một đống gia tài! Bởi lẽ, có tình yêu mới làm nên tất cả. Như một câu châm ngôn của Đức: “ Nếu bạn kết hôn vì tiền, thì bạn sẽ bị đánh mất tự do”. Quả thật người xưa cho ta những chân lý vô cùng sắt đá. Tuy nhiên, tình yêu mà cả hai muốn xây dựng ở đây, chính là một tình yêu chính đáng,không phải là một tình yêu mù quáng! Khi yêu, bạn phải thật tỉnh táo, nếu mù quáng tình yêu sẽ trở thành một con dao hai lưỡi kết thúc cuộc đời bạn bằng sự đau khổ và tù túng. Tình yêu phải có sự đồng tâm hiệp lực của cả hai người, cùng xây dựng ước mơ hạnh phúc. Trong ước mơ ấy phải có niềm tin mạnh mẽ vào sự thành công của nó. Cũng như Mai và Minh, niềm tin vào một tương lai tươi sáng, một tương lai hội tụ cả về hạnh phúc lẫn giàu có. Không phải giàu có mới thật sự hạnh phúc, mà giàu có để mà san sẻ với những ai nghèo khó, những đứa bé mồ côi không nơi nương tựa, những đứa trẻ phải vất vả sớm lăn lộn với cuộc sống để phụ giúp gia đình… Nghĩ đến đây, Mai chợt nhớ đến một kỷ niệm của anh. Đó là một buổi tối mùa hè. Đường sá Sài Gòn vẫn còn ẩm ướt qua một cơn mưa chiều. Dòng người và xe cộ tấp nập không ngớt. Trên con đường đầy những quán ăn, làng nướng, hai bên đường đầy ắp những tiếng cười rộn rã. Một cậu bé bán vé số, bước đi thất thểu và mắt đầy lệ. Em lướt qua trong sự hờ hững của mọi người. Dường như xã hội này không còn nhận ra em, không ai thèm chú ý đến em, và thậm chí họ không xem em như là một con người! Thế mà, người hoạ sĩ, đó chính là Minh, đã vội vàng chạy đến bên em và hỏi thăm, mới biết hay cậu ta đã bị bọn gian manh cướp hết vé số. Minh hỏi tình cảnh gia đình, cuộc sống và chuyện học hành.Trước mắt anh là một cậu bé học lớp 6 ốm yếu phải phụ giúp gia đình bằng việc bán vé số, đêm mưa gió lạnh lẽo nhưng chỉ bận trên người chiếc áo sơ mi mỏng đã cũ vàng với chiếc quần tây thô và đôi dép nhựa đã mòn. Minh gần như rơi nước mắt trước cuộc sống đầy bất công này. Anh vội vã lấy hết số tiền trong túi vừa bán được tranh và đưa cho cậu bé. Cậu ta vui mừng khôn siết, lấy tay lau nước mắt và gương mặt rạng rỡ cả lên, cám ơn người hoạ sĩ đầy nhân ái! Mai ngồi sau lưng Minh, cô nở nụ cười đầy trìu mến và đồng cảm với anh…
    Mai băng qua những cánh rừng cao su bạt ngàn, mong thật nhanh để đến chỗ hẹn. Người đàn ông với vóc dáng thanh tú đang hiện dần ra trước mắt cô. Mai nhận ra anh ngay không hẳn vì thói quen mà vì một sức hút rất đặc biệt của hai người. Sức hút mãnh liệt đến nỗi phá tan mọi rào cản để đến được với nhau. Mai vội vàng chạy đến ôm chầm lấy anh. Cả hai cùng ôm thật chặt và mỉm cười trong hạnh phúc! Cảnh tượng ấy như là giây phút được gặp người yêu của những người lính phải xa quê hương lên đường đi chiến trận. Những mong nhớ, yêu thương, sự ham muốn về xác thịt lẫn tâm hồn nay được dâng trào lên đỉnh điểm! Mai cảm nhận được mùi hương, hơi ấm của Minh. Hơi thở và hương thơm đó mãi làm cho tâm trí Mai không bao giờ quên được! Đó là một mùi hương rất nhẹ nhàng từ cơ thể, cô có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng, hiền từ và an lành nơi con người của anh. Giây phút này khiến cả hai cùng nhớ đến kỷ niệm lần đầu gặp gỡ. Tay trong tay, hai đứa cùng đứng dưới trời mưa ngâu trong đêm, sát gần bên nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau mà không còn biết trời đất xoay chuyển thế nào. Mai nghe thấy nhịp đập từ trái tim Minh trong lần hẹn hò đầu tiên ấy. Nhịp đập mạnh đến nỗi cô có thể cảm được bằng xúc giác từ da thịt. Minh ôm lấy Mai từ phía sau, thỏ thẻ cho nhau nghe lời âu yếm.
    Anh không thể ngờ được một người đàn ông như anh đã qua tuổi 40 giờ mới biết yêu lần đầu! Lăn lộn ở đời từ rất sớm, cuộc sống không cho phép anh được yêu và biết yêu. Đã từ rất lâu, hình tượng mà anh đôi khi dám nghĩ đến là một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt thánh thiện và nụ cười dịu hiền. Một cô gái với mái tóc đen xõa ngang vai, đôi mắt cô đen ánh và long lanh như hai giọt lệ. Và như có luật hấp dẫn của vũ trụ, anh đã tìm được Mai, tuy không thật sự quá hoàn hảo nhưng đủ làm anh muốn chết đi nếu không có cô bên cạnh trong cuộc đời này… Mưa vẫn rơi, cỏ đã thấm ướt và xanh óng dưới ngọn đèn vàng của công viên, hai con người cùng chung nhịp đập con tim vẫn đang còn say sưa trong men nồng của tình yêu đầu. Cho đến khi loa thông báo giờ đóng cửa, cả hai mới chợt tỉnh và nhìn nhau cười thẹn thùng. Đó thật sự là một kỷ niệm đẹp! Tình yêu giản dị như vậy đó, giản dị và bền vững là hai tiêu chí rất quan trọng trong tình yêu.
    Minh nhìn Mai với ánh mắt trìu mến:
- Mình cùng khởi hành thôi em nhé!
Mai dịu dàng đáp trả:
- Dạ anh
    Chuyến đi bắt đầu khởi hành. Chiếc xe lao nhanh vun vút qua những cánh đồng thơm mùi lúa non trên con đường đầy nắng. Mai ngồi sau lưng, hai tay cô vòng qua hong của anh. Minh xoa dịu và ôm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Mai. Cả hai cùng lướt qua những ruộng rau xanh mướt, và khi gần tới biển, những hàng dương xanh đung đưa rì rào như chào đón hai còn người bé nhỏ với một tình yêu giản dị, trong sáng mà chân thành. Xa xa thấp thoáng những chiếc thuyền nhấp nhô ngoài khơi. Sóng nước thét gào ào ào những bọt nước phun lên trắng xóa. Ánh nắng mùa xuân làm ánh lên những tia nước tung tóe thật đẹp. Dân chài vẫn đang hồ hởi kéo lưới cho kịp ngày thu hoạch. Hai đứa cùng nhìn về phía biển, lặng thinh trong giây lát chợt Mai ghé vào tai Minh và thỏ thẻ những lời thơ ngọt ngào của Xuân Quỳnh:
“ Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào,
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu,
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ.
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ.
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn…bão tố…”
    Minh nở nụ cười dịu hiền, anh nhìn về xa xăm ngoài biển khơi. Đôi mắt đen và sáng chứa nhiều nỗi niềm trắc ẩn. Trên vai anh sẽ gánh cho đến cuối cuộc đời là tương lai của người mà anh yêu. Một tương lai hạnh phúc và sung túc cho hai ta, cho những người thân yêu và cả những ai đang khốn khó trên Trái Đất này. Liệu quãng thời gian còn lại của cuộc đời, anh sẽ đạt được ước nguyện của mình. Nhưng với niềm tin mãnh liệt vào khả năng và hồng ân của Thiên Chúa, anh luôn cảm thấy nhẹ nhàng, hứng khởi và bình an trong tâm hồn.
Cả hai tiếp tục cuộc hành trình…
(Còn tiếp….)

Đồng Lan