Nguyệt San Số 30


Như Hoa Lục Bình
Tác giả: Hoàng Minh Thúy
Thể loại :Truyện ngắn

    Thật tình cờ, tôi gặp lại Phong sau mười lăm năm xa nhau. Trái đất thế mà tròn. Đã lâu, từ khi sinh đứa con đầu lòng, độ một năm sau, tôi bất chợt gặp chàng trong một tiệm ăn với hai người bạn cũ. Chàng nhìn tôi, ngỡ ngàng trong thoáng chốc, rồi âu yếm nắm bàn tay bé Hải:
-Con em đây hả, Thố Ty?
    Tôi đứng tần ngần giữa lối đi, chưa trả lời thì chồng tôi ở phía sau lưng vừa bước tới, cau mặt lại. Tôi vội vã dắt con về bàn của mình, dấu tiếng thở dài. Ánh mắt của Phong nhìn sang, dò hỏi. Tôi quay đi, vì không muốn Hùng nghĩ vu vơ về câu chuyện cũ ngày xưa. Ngày tôi lặng lẽ cắt đứt mối tình mật ngọt của mình, để đi lấy chồng, một người đàn ông do cha mẹ đặt để, chỉ vì chút tự ái trẻ con. Mối tình sinh viên dưới tàng lá me bay của trường Đại Học, bỗng chốc trở thành  dĩ vãng. Những ngày chúng tôi, tay đan tay sát vai tranh đấu đã hết. Một trang tình sử đã lật qua. Không còn hình ảnh Phong vác micro chạy lăng xăng trong ngày biểu tình. Không còn tôi, cặm cụi đánh máy, in truyền đơn, để đòi hỏi quyền sống của một con người trong một nước có tự do, dân chủ. Tôi đi lấy chồng, là tự chặt đứt dĩ vãng để quên Phong, người tình Sinh Viên đầu đời.
    Sau đó một khoảng thời gian ngắn, tôi nghe tin Phong bỏ học, vào quân trường.
Anh bỏ ra đi tận cuối trời
Vui cùng sóng biển giữa trùng khơi
Để quên hết những ân tình cũ.
Xin chúc cho anh ước nguyện tròn!
    Tôi tự nghĩ, đi lấy chồng là có bổn phận quên hết chuyện tình vu vơ thời con gái. Tuy không yêu chồng, nhưng tôi tìm được sự bình an bên Hùng và tôi mặc nhiên chấp nhận đời sống đó, dù không có một chút gì hấp dẫn, cuốn hút tôi cả.
Tưởng tình theo sóng trôi ra biển
Sóng dội về tim lớp lớp sầu
    Những ngày ấy bây giờ là một cái mốc với muôn ngàn kỷ niệm. Đôi khi, tôi đã có những phút giây ngẩn ngơ buồn trong các buổi chiều mùa Đông giá lạnh, hay những lúc thẩn thờ ngồi đan áo trong công viên, nhìn con chơi đùa:
Hết còn là của đời nhau nữa
Thôi thế là xong, thế cũng xong!
(thơ Nhất Tuấn)
    Nhiều lần nghe nhạc phẩm “Nửa Hồn Thương Đau” của Phạm Đình Chương từ máy thâu thanh qua giọng hát Thái Thanh, tôi thấy lòng xót xa:
Nhắm mắt, cho tôi tìm một chút hương xưa. Cho tôi về đường cũ tôi mơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ..Nhưng chỉ là ước mơ thôi..Thấy lòng nuối tiếc. Nhớ thương suốt đời!
    Hai năm trời yêu nhau, biết bao là kỷ niệm. Phong lãng tử, đa tình và lôi cuốn với ánh mắt phiêu lãng. Phong nhỏ nhẹ, hiền hòa, nâng niu bàn tay ngọc trong địêu nhảy Tango. Phong hào khí, sang sảng điều khiển cuộc biểu tình nhịp nhàng, trật tự. Phong, là nụ cười, là hơi thở của một thời tuổi trẻ. Nhưng, mối tình ấy không kết thúc êm đẹp như bạn bè hằng dự tưởng. Tôi là một người con gái, ích kỷ và hẹp hòi. Tôi không thể chấp nhận Phong là của đám đông, nhất là hằng lô phái nữ bao quanh. Tôi mệt mỏi trong ghen hờn, để bảo vệ tình yêu của mình.
    Tôi biết Phong yêu tôi, nhưng tôi không chấp nhận sự giao du rộng rãi, tính tình lịch thiệp của chàng dành cho những người con gái khác, dù chỉ trong một bản Slow. Tôi nhìn bàn tay của cô bạn gái đó, ve vuốt cổ áo chàng trong một party của Sinh Viên ngày cuối năm. Tôi thấy nụ cười của chàng ấm áp bên đôi má hồng đào đó, khi tôi bất chợt xuất hiện, thầm kín quan sát chàng. Câu chuyện ghen hờn tưởng không nghĩa lý gì, bỗng dưng giết chết mối tình của hai đứa.
    Tôi đi lấy chồng độ 6 tháng thì Phong vào quân đội. Hai năm sau nghe tin Phong đeo hai bông mai, với chức vụ Đại Đội Trưởng một đơn vị tác chiến. Sự hiểu biết về Phong có chừng đó. Chàng lập gia đình hay chưa, tôi không rõ, khi có dịp tình cờ gặp cô bạn chung trường trò chuyện, tôi biết về Phong chỉ có bấy nhiêu.. Thúy là người bạn cũ, nheo mắt:
-Này! Thố Ty! Gái một con trông mòn con mắt. Hèn chi Phong cứ nhắc ..hoài!
    Tôi cười nhẹ, giọng buồn bả:
-Thôi! Chuyện gì qua, để qua luôn. Bạn đừng nhắc đến nữa. Đó là một kỷ niệm đẹp. Có vậy thôi.
    Thúy tò mò:
-Mình có cảm tưởng Thố Ty không được hạnh phúc lắm. Đôi mắt lúc nào cũng có nét u uẩn như có tiếng thở dài. Cớ sao...?
    Tôi cắn môi, chận lời của bạn:
-Có gặp Phong cho mình gởi lời hỏi thăm. Chuyện học trò coi vậy mà...khó quên lắm. Tuy nhiên, bây giờ mỗi đứa có một đời riêng để sống.
    Rồi tôi cố quên Phong đi, để vui với bổn phận làm Vợ, làm Mẹ. Chồng tôi không phải là mẫu người gió bão như Phong. Chàng không có ước mơ đội đá vá trời. Chàng thích cuộc sống bình an. Cơm nhà, quà vợ, sáng vác ô đi, tối vác ô về. Lương tiền mang về đầy đủ. Không hút thuốc, không cờ bạc, không bạn bè, sống quanh quẩn trong gian phòng đầy sách báo. Còn tôi, trái lại, là mẫu người đam mê hoạt động. Thích cuộc sống họp hành, bè bạn, thích sôi nổi, đấu tranh, không chấp nhận những khuôn thước sẳn có. Dĩ nhiên, vợ chồng không có sự tương hợp. Tôi sống héo hắt bên chồng, vui với con, cố quên người tình xưa. .. Cho đến một ngày, Hùng qua đời trong một tai nạn. Tôi góa chồng năm 31 tuổi. Sống dửng dưng giữa xã hội xô bồ. Tôi gia nhập vào các đoàn thể, sống lại thời sinh viên tranh đấu của mình, đôi lần thoáng nhớ vu vơ về người tình cũ.
Hồi tưởng ngày xưa từng buổi học
Chúng mình hai đứa sóng xe đôi
Đường xưa lối cũ còn nguyên vẹn
Giờ đứa đầu sông, kẻ cuối trời
 (thơ Nhất Tuấn)
    Cuộc chiến ngày càng sôi động và sau cùng biến cố chính trị tháng Tư đen, đẩy đưa tôi trôi dạt sang đất Mỹ mênh mông. Tôi gầy dựng cuộc sống bằng hai bàn tay trắng và nỗi mệt mỏi không bao giờ rời được trong tâm hồn. Tôi vẫn thầm nghĩ về Phong và cầu mong có ngày được trùng phùng... cho đến một buổi chiều .
    Chàng chậm rãi tiến lên khán đài. Giọng nói của chàng cuốn hút. Tia nhìn của chàng vẫn phiêu lãng. Lời kêu gọi đầy hào khí thuở thanh niên, bây giờ vẫn sang sảng như cũ. Hôm nay, sau hơn mười năm xa nhau, Phong già dặn, lôi cuốn, quyến rũ hơn với cách diễn đạt một bài trần thuyết. Tôi ngồi chết sửng trên ghế, nghe trong tim rộn rã nhịp vui. 
Sao lạ thời gian như đứng lại
Và em xao xuyến cả tâm hồn..
 (thơ Nhất Tuấn)
    Tôi thấy Phong, như thấy cả chùm lá me bay vướng trên tóc, trên vai của hai đứa mười  mấy năm về trước. Tôi nhìn thấy màu áo chemise của chàng trắng toát của ánh điện đường, trên lối về sau một đêm dạ vũ cuối năm. Tôi thấy chàng âu yếm nâng bàn tay con gái ngày xưa..Trời ơi! Tôi nhìn thấy tất cả bóng dĩ vảng mù tăm mà bao nhiêu năm rồi tôi chôn dấu. Bao nhiêu lần, tôi cố nhủ lòng phải quên. Buổi chiều hôm ấy, nhìn thấy Phong đứng trên bục thuyết trình, trái tim tôi bỗng dưng ấm lại, trái tim muộn phiền đã giá băng không thể đón tiếp một hình ảnh đàn ông nào từ ngày Hùng qua đời.
    Tôi đứng bật dậy, khi chàng vừa dứt lời. Nước mắt ràn rụa chảy, tôi kêu lớn:
-Anh Phong!
    Nhiều đôi mắt tò mò nhìn tôi khó chịu. Mặc kệ, tôi không nhìn thấy ai hết. Tôi chỉ nghe thấy luồng điện háo hức đang cuộn trào trong mỗi tế bào, sau bao nhiêu năm mong mỏi. Phong nhìn thấy tôi. Chàng đi những bước dài, nhanh và mau. Nhịp bước của một người lính.
-Trời ơi! Thố Ty!
Tôi đưa hai bàn tay nhỏ nhắn ra phía trước để được ủ trong hai bàn tay của Phong. Chàng âu yếm:
-Em sang Mỹ từ bao giờ? Có trong hội đoàn nào không?
    Tôi nhìn xuống, thấy bàn tay Phong nắm gọn bàn tay mình. Chợt thấy ngón tay đeo nhẫn của chàng, lòng tôi chùn lại, tôi vội vã rút tay mình ra, lắp bắp câu trả lời không thành tiếng. Từ trong thâm tâm, tôi nghe tiếng thở dài của trái tim day dứt. Muộn rồi! Muộn rồi, Thố Ty ơi!
    Rất nhanh, tôi nở ngay nụ cười, giữ giọng nói bình thản:
-Em sang đây hơn năm năm. Phần anh thế nào?    
    Không trả lời, Phong ân cần:
-Mình qua bên kia quán, uống nước nhé em.
    Vẫn như bao nhiêu năm về trước, tôi ngoan ngoản theo chàng. Bàn tay chàng đẩy nhẹ sau lưng. Tôi bước nhanh theo nhịp bước của Phong, sánh vai, lòng bàng hòang, cảm giác vui buồn lẫn lộn. Kéo ghế cho tôi, chàng gọi ly nước cam, quậy muỗng lanh canh, rồi đẩy nhẹ trước mặt tôi, tươi cười:
-Thố Ty! Em vẫn vậy, có phần xinh đẹp hơn xưa.
    Tôi áp nhẹ hai bàn tay vào nhau, đặt tay lên mặt bàn:
-Cám ơn anh, anh được mấy cháu?
    Một lần nữa, Phong không trả lời câu hỏi về gia đình riêng của chàng. Chàng nhìn chăm chú ngón tay đeo nhẫn của tôi. Tôi cảm thấy có một chút gì đó, không an ổn trong đời sống của Phong. Chàng hỏi:
-Nhà em ở đâu?
    Tôi trả lời một địa danh, cách thành phố này gần 200 dặm, chàng im lặng một chút, rồi hỏi:
-Anh có thể ghé thăm em thường xuyên?
    Tôi cho tay xuống mặt bàn, nắm chặt lại, cảm giác nửa thuận, nửa không...bíu chặt bờ môi tôi. Tôi vẫn yêu chàng, vẫn tha thiết chất ngất trong tia nhìn trao gửi, nhưng có một cái gì đó, tôi không thể lắc đầu hay chấp thuận. Hình ảnh chiếc nhẫn cưới nằm trên tay Phong là một khoảng cách, tôi nhẹ lắc đầu. Phong chồm tới, nói rất nhỏ, kéo cánh tay tôi lên bàn, xoa lên ngón tay đeo nhẫn trống không:
-Anh được biết Hùng đã qua đời lâu rồi. Em đi làm và vẫn sống độc thân. Em tưởng rằng, anh không luôn nghĩ đến em sao?
    Tôi lắp bắp:
-Không phải vậy! Nhưng em không muốn có một chuyện tình oan trái xảy ra trong thời gian này. Giờ phút mà chúng ta phải dành thì giờ để tranh đấu....
-Đúng vậy, Thố Ty. Hơn mười năm qua, anh chưa bao giờ nghe một người đàn bà thứ hai, có tâm nguyện như em. Những người anh gặp, hoặc đã sang đây, chỉ nghĩ đến nhà lớn, xe hiệu, hột xoàn, du lịch, khiêu vũ..Chỉ có em!
    Tôi cúi mặt, cắn môi. Trên bàn, ly nước uống dở dang, hình chiếc môi son đậm nét như đường môi phiêu lãng của một nụ hôn nồng. Đã bao lâu rồi, tôi khao khát được gặp lại Phong, được cuốn hút trong ánh mắt màu nâu đó, được trôi nổi với chàng những kỷ niệm ngày xưa thân ái. Sao bây giờ, chàng đang ngồi đó, một thực tế rất rõ rệt, mà lòng tôi lại chập chùng những âm thanh hỗn độn. Chàng gọi người tính tiền và nói như ra lệnh:
-Anh đưa em về nhà!
    Tôi lắp bắp:
-Nhà của em?
    Chàng gật đầu, giọng quyết định. Tôi gọi bạn, cho biết mình có việc riêng, rồi ra xe của Phong.
    Trong xe nồng khói thuốc. Áo veste, báo chí, truyền đơn bừa bãi. Bao năm rồi Phong vẫn vậy. Vẫn có nét phiêu bạt của một người đàn ông. Nhìn chàng bật diêm, đốt thuốc, lòng tôi ngập tràn kỷ niệm. Khói thuốc thơm nồng quyến rũ. Khói thuốc mà bao nhiêu năm rồi, tôi không hề ngửi. Thấy tôi đăm chiêu, chàng âu yếm:
-Em đang nghĩ gì đó, Thố Ty? Em vẫn có cái nhìn và sự im lặng của một ngày nào..
    Tôi dịu dàng:
-Anh Phong! Đã lở dở nửa cuộc đời. Đã không tìm được hạnh phúc từ lâu. Đã âm thầm cô quạnh bao nhiêu năm nay, để sống và làm chuyện....mà có người cho bao đồng. Đôi khi em thấy chán ngán, thấy cô đơn. Hôm nay, gặp lại anh, em có cảm giác như được hồi sinh. Nhưng, anh à. Chúng ta phải dừng lại ngay ở giây phút này, của một sự khởi đầu hơn là đi quá xa, để gây khổ sở cho nhau...
    Phong cho xe dừng lại ở một góc đường, sát công viên sau khi ra khỏi khu thành phố đông đúc.  Buổi chiều nhòe nhoẹt xuống. Ánh điện vàng soi rỏ vầng trán cau lại khi nghe tôi dứt lời. Chàng nhỏ nhẹ:
-Phải! Khi đã lở dở nửa cuộc đời, mình biết đã tính lầm, mình có quyền bắt đầu trở lại. Anh nghĩ rằng, hạnh phúc hay không là do mình tự tạo ra, chuyện oan trái nếu có là do mình buộc vào. Sao tâm hồn em lúc nào cũng rắc rối với những suy tư không đâu?
    Tôi ngồi thẳng dậy trong lòng ghế, đôi mắt tôi nhìn như xoáy vào đôi mắt của Phong:
-Từ chiều đến giờ, em hỏi đến chuyện gia đình của anh hai lần, mà không được nghe câu trả lời.
    Phong nhìn ra xa lộ dài thẳng tắp, rồi quay sang nhìn tôi, giọng rành mạch:
-Như em đã biết. Anh lập gia đình sau khi em lấy chồng sáu tháng. Anh cưới vợ vì không muốn lòng luôn tưởng nghĩ đến người đã phụ tình. Cuộc sống chung không đem lại hạnh phúc ngọt ngào, vì lý tưởng của anh không có sự chia xẻ. Hằng, vợ anh là Sinh viên Khoa Học, con nhà giàu, quyền thế.  Nàng tính toán mọi chuyện như một máy tính, không thích mẫu ngừơi gió bão của anh. Nàng chỉ vui khi thấy tiền trong nhà băng tăng mỗi tháng. Nàng dùng thời gian nhàn rỗi để khiêu vũ, chơi Tennis,  hơn là ngồi đánh máy, in truyền đơn hỗ trợ cho anh. Anh có hai con và đã nhiều lần cãi nhau vì nàng không chấp nhận cá tính hoạt động xã hội của anh. Từ dạo sang đây, đàn bà được trọng vọng, cưng chiều, Hằng có thái độ hờ hửng ra mặt. Anh thấy cô đơn trong việc làm của mình, cảm thấy mệt mỏi vì không có bạn đường cùng chung lý tưởng. Anh và Hằng đang nghĩ tới chuyện chia tay, nhưng còn ngần ngừ vì hai đứa con.
    Tôi ngồi im, bàng hoàng trước lời tâm sự của người tình cũ. Chuyện gia đình chàng giống hệt như chuyện gia đình tôi. Chỉ vì một chút ghen hờn, tự ái, tôi đã giết chết hạnh phúc đời mình và giết luôn cả đời của Phong.Tôi thấy mí mắt mình nặng trĩu. Những giọt lệ tràn trên mi, tôi khóc nhẹ nhàng. Phong thảng thốt:
-Tại sao vậy, Thố Ty?
    Tôi gục đầu xuống trên vai áo Phong, nghe mùi hương nồng quyến rũ của bao nhiêu cũ. Mùi dầu thơm cạo râu, mùi đàn ông ngọt ngào, tôi ấp úng:
-Lỗi của em! Lỗi của em mà ra..!
    Phong cúi xuống hôn tôi, nụ hôn hạnh ngộ làm tôi lao chao, xao xuyến. Ghé một tiệm ăn bên đường. Phong lau muỗng, đũa, săn sóc cho tôi như một cô em bé bỏng, vừa mới quay về sau một chuyến rong chơi. Chúng tôi chìm trong mắt nhau, nhắc tên bao nhiêu người bạn cũ, kẻ còn, người mất sau biến động tháng Tư đen. Chúng tôi bàn thảo bao nhiêu đề tài, quên mất bóng đêm và đoạn đường hai trăm dặm từ một thành phố lớn đến một thành phố nhỏ, mà tưởng như chỉ một khoảng cách thật gần. Rồi tôi chấp nhận để cho Phong bước vào cuộc đời mình.  
    Nhưng, mọi sự không diễn tiến tốt đẹp như tôi nghĩ, khi bước vào đời nhau.. Phong đi về giữa hai nhà của hai thành phố như một người hai...vợ. Hằng vẫn không chịu chấp thuận dễ dàng ký đơn xin ly dị như Phong nói. Hằng nổi cơn tam bành khi nghe và biết Phong gặp lại tôi. Nàng đã đưa hai đứa con đến nhà tôi vào một ngày cuối tuần, khi Phong phải đi xa theo công việc của Công ty.
    Tôi chết sửng trên ngưỡng cửa, chưa bao giờ nghĩ đến giây phút này. Giây phút một người đàn bà học thức, có sắc, bị người ta sĩ vả là đi...giật chồng người. Giọng Hằng sắc sảo:
-Tôi thuê thám tử tư theo dõi, biết chồng tôi hay lui tới nơi đây. Tôi biết bà là người có học, có danh vọng. Đàn ông không thiếu gì ở xứ này, nhất là đối với một người như bà. Xin bà hãy để cho gia đình tôi được yên ấm.
    Hằng nói nhiều lắm, nhưng tôi gần như ngất đi, toàn thân đông đá. Tôi không trả lời, chết lịm, cho đến khi Hằng quay lưng. Tôi ngồi phịch xuống ghế, nước mặt tuông như suối. Tôi cảm thấy tự ái bị va chạm nặng nề. Ba ngày trôi qua, tôi gần như thức trắng. Đau khổ, muộn phiền...Nỗi bực tức tôi đã dành sẳn cho Phong khi chàng trở về:
-Anh Phong, Hằng đã đến đây, tìm em và rất nặng lời!
    Phong nhăn mặt, chàng bật dậy, vứt điếu thuốc ra cửa:
-Hằng không được phép làm chuyện đó. Dù Hằng không thuận, anh cũng đã nộp đơn ra tòa.
    Giọng tôi sũng nước mắt:
-Em là kẻ đến trước, mà bây giờ thành kẻ đến sau, thua Hằng vì tờ Giá Thú. Cho dù em có được anh chăng nữa, còn dư luận, bạn bè của chúng ta...Hằng còn nói, sẽ đi rêu rao..
    Phong ôm tôi trong hai cánh tay cứng rắn, vỗ về:
-Dư luận không nuôi sống chúng ta. Dư luận chẳng là cái gì cả, nếu em yêu anh. Thố Ty, mình đã mất hết nửa đời để giận hờn, chia xa rồi. Còn bao nhiêu ngày nữa, để sống, để làm việc? Xin em hãy dành cho anh, hạnh phúc cuôi cùng, để sống chung với anh, chia xẻ với anh một lý tưởng. Lý tưởng mà thửơ còn là sinh viên, chúng ta từng ấp ủ.
    Đã 6 tháng nay, tôi bơi trong hạnh phúc của một người đang yêu, được yêu. Tôi quen những bửa cơm chiều dưới giàn hoa giấy, có nụ cười của Phong ấm nồng. Tôi đã quen với những đêm gối đầu tay nhau, nghe chàng kể chuyện, chia xẻ với nhau những thành quả trong công việc làm, trong một ngày làm việc. Tôi đã rung động khi nhìn chàng tay đàn, miệng hát những bản tình ca của Ngô Thụy Miên, của Từ Công Phụng, của Anh Bằng....khi bóng đêm chan hòa ngoài ngõ... “Anh còn nợ em, công viên ghế đá, lá đổ chiều êm. Và còn nợ em, cuộc tình đã lỡ, cuộc tình đã lỡ, anh còn nợ em...”
    Bây giờ, nghĩ đến việc chia tay, tôi cảm thấy đau khổ, bối rối. Nhưng, trời ơi, tôi không thể nào quên được tia nhìn của hai đứa con của Phong, khi chúng theo mẹ đến nhà. . Đứa con gái có đôi rèm mi dài, mắt tròn xoe. Tia nhìn trong veo, ngây thơ như kêu van lòng hảo tâm của một người. Tia mắt của đứa con trai, u uẩn, nó ngơ ngác nhìn Hằng rồi nhìn tôi. Thấp thoáng như có dáng của Phong qua thằng bé.
    Tôi thấy nỗi hờn ghen nào dặt dìu đè nặng trong lòng. Chung quanh tôi, có Đạt, một Kỹ Sư độc thân, có Hưng – một Y Sĩ vừa mở phòng mạch, vợ anh đã qua đời, có Thuận làm chủ một cơ sở thương mại. Vâng, Hằng nói đúng. Nếu muốn làm lại đời mình, tôi không thiếu gì người chung quanh để chọn lựa. Nhưng, thật sự nhiều khi tôi chẳng biết mình muốn cái gì. Vì, tôi có nhà đã trả xong nợ, có xe đẹp, có nghề nghiệp vững chắc. Tôi có tất cả, ngoại trừ một tình yêu để thờ phượng, tôn vinh. Những người đàn ông lượn lờ chung quanh tôi, không có chung một lý tưởng mà tôi đang theo đuổi.. Tôi đã sống qua rồi cảnh nhìn chồng, đếm tiền đem gửi nhà băng, lòng thờ ơ,  khép kín trước nỗi đau của kẻ khác. Tôi yêu hình ảnh người tình dấn thân vào xã hội, có ước mơ thay đổi sự bất công của chánh phủ. Tôi muốn góp phần trong sinh hoạt đấu tranh này, nhưng ngay từ bản thân tôi, tôi đã làm khổ hai đứa bé, tôi có “bất công” không, khi cướp cha chúng ra khỏi mái ấm của gia đình?
    Tôi thố lộ với Phong cảm nghĩ này, chàng ôm tôi, hôn lên mắt, âu yếm:
-Anh cám ơn Thượng Đế đã cho anh gặp lại em. Anh nghĩ rằng, không bao giờ anh tìm được người đàn bà nào, có thể chia xẻ cảm nghĩ trong cuộc đời, ngoài em cả. Rồi mọi sự sẽ được giải quyết, con đường chúng ta đang dự định, sẽ đến, dù cho vượt qua bao chông gai và trở ngại.
    Đêm hôm đó, Phong ngủ lại nhà tôi, nhưng sáng hôm sau, khi chàng lái xe về lại thành phố của chàng cư ngụ, tôi chọn cho mình một toan tính rất gọn. Cho dù tôi có yêu chàng thiết tha chăng nữa, tôi cũng là kẻ phá hoại hạnh phúc của hai đứa trẻ ngây thơ kia. Cho dù tôi có chiếm chàng trọn vẹn chăng nữa, tôi sẽ không bao giờ quên được tia mắt buồn bả của chúng nó.
    Tôi gọi một công ty Địa Ốc, ký giấy nhờ bán nhà. Tôi gọi một công ty Dọn Nhà để giao công việc. Tôi giải quyết cuộc đời mình trong nước mắt...Nhưng, tôi phải làm!
    Khi xách va ly, dọn những thứ lỉnh kỉnh của một phụ nữ ra xe, lòng tôi bùi ngùi, xao động. Tôi nghĩ đến sự ngỡ ngàng khi Phong trở lại vào tuần lễ Tạ Ơn tới đây...Rồi tôi nghĩ đến nỗi cơ đơn của tôi trong một thành phố khác, nước mắt tràn như suối chảy. Tôi gọi Mẹ tôi, báo tin tôi sẽ đến lưu ngụ vài tuần.
    Tôi lên xe, ngồi nhìn căn gia cư lần cuối, thấy lòng rối bời.  Lá vàng theo gió chướng ngày chớm Đông, tuông đầy xuống xe. Tôi gục xuống tay lái, khóc âm thầm./.

Hoàng Minh Thúy