Nguyệt San Số 23


Vũng Nước Mưa
Tác giả: Thanh Vân
Thể loại: Phóng tác   

       Tôi có đọc đâu đây, trong một tác phẩn nào đó của một thi hào, rằng một ngày kia nhân loại sẽ cảm thấy khiếp đảm khi chỉ cần nhìn thấy một nắm bụi nhỏ! Nếu trong quá khứ, tôi đã có lần tỏ ý nghi ngờ hay chế diễu lời tiên đoán của thi hào đó, thì giờ đây, tôi hoàn toàn đồng ý với ông ta...
      Từ vài tuần nay, những kỷ niệm của thời thơ ấu chợt trở lại ám ảnh và dằn vặt tôi. Có lẽ ảnh hưởng của cơn sốt nặng đang hành hạ tôi đã mở lại trong trí nhớ tôi những cánh cửa tưởng chừng như đã đóng kín từ mấy chục năm nay. Vì một cớ gì đó không cần hiểu, tôi đã chợt nhớ lại được vì sao tôi cảm thấy run sợ, khiếp đảm, không phải khi nhìn một nắm bụi nhỏ như nhà thi sĩ tiên đoán , mà khi tôi đứng trước một vũng nước mưa.
Sợ hãi một vũng nước mưa! Mới nghe qua có vẻ là một chuyện khôi hài vô lý. Nhưng bạn hãy suy nghĩ kỹ lại xem: Khi còn thơ ấu, có khi nào bạn nhớ là đã đứng trước một vũng nước mưa ở ngoài đường,  nhìn thấy bầu trời rọi lại trong đó và có một cảm tưởng thật hiện thực, quá hiện thực đến làm bạn phải run rẩy, rằng một hố thẳm sâu hoắm đang ở dưới chân bạn, một hố thẳm xuyên tuốt qua bên kia mặt đất? Chỉ cần bước một bước nhỏ nữa thôi là bạn sẽ rơi và biến mất vào cái hố đó...Có khi nào bạn đã mạnh dạn bước chân vào vũng nước mưa để phá tan đi cái cảm giác đó chưa? Riêng tôi thì, thú thật, chưa bao giờ tôi có can đãm làm việc đó. Giờ đây, sau mấy chục năm, kỷ niệm trở về và tôi nhớ lại, tôi chưa bao giờ dám bước chân vào vũng nước mưa vì quá lo sợ những hậu quả có thể xảy ra cho tôi. Trong khi các bạn đi cùng với tôi lội vào vũng nước một cách thích thú và vô tư thì tôi đã cẩn thận đi vòng quanh để vượt qua nó.
            Thường thì các bạn của tôi không trêu chọc tôi vì sự sợ hãi vô cớ đó, trước nhất tôi thuộc loại to con và thứ hai cũng tại tôi hòa đồng với họ trong tất cả mọi trò chơi , trừ trò lội nước. Chỉ cho đến khi có sự hiện diện của Quốc trong đám chúng tôi thì tôi mới bắt  đầu bị mất mặt và khủng bố vì điểm yếu đó. Quốc hơn tôi ba tuổi, người lại to lớn hơn tôi bội phần và nhất là khi nào cũng như sẵn sàng để gây chiến. Chưa bao giờ tôi thấy Quốc có một nụ cười hồn nhiên, vui vẻ, và nếu hắn ta có cười thì đó là một cái cười thuộc loại “Shaenfreude”, chữ mà người Đức dùng đễ diễn tả cảm giác vui thú của một người đứng trước sự đau khổ của kẻ khác. Trong bọn chúng tôi, chẳng ai đủ sức chống cự lại với Quốc khi nó nổi cơn muốn đánh lộn. Riêng tôi, tôi vừa ớn sức mạnh và ghê tởm tư cách của nó nên chẳng bao giờ muốn có chuyện lôi thôi với nó.
            Bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra là trong bản chất của Quốc có một cái gì thật xấu xa, hung ác. Hắn chưa bao giờ biết mặt cha hắn và mẹ hắn thì chẳng có một tý uy quyền gì đối với hắn cả! Những hành động của Quốc không phải là hậu quả của sự tàn ác vô tâm ở những đứa trẻ mới lớn mà là một sự tàn ác được cân nhắc kỹ lưỡng. Nếu một đứa bạn của tôi đã vui vẻ một cách nghịch ngợm khi liệng nước đá vào một chú mèo con hay xì lốp xe đạp của ông già phát báo đầu ngỏ, thì trái lại, Quốc đã từng hành hạ một cách thích thú một con chó nhỏ đang đùa chơi trong nắng. Người ta đồn rằng đã có lần hắn thiêu sống một con mèo và đã từng dùng búa đập nát đèn pha xe hơi của một cụ già nghèo khó.
            Không hiểu bằng cách nào,  Quốc đã biết được  sự sợ hãi các vũng nước mưa của tôi. Kể từ lúc đó,cuộc đời của tôi đã trở thành một chuỗi ngày đen tối. Không biết hằng bao nhiêu lần, hắn đã kéo lê tôi đến gần một vũng nước mưa thật lớn và nhấc bổng tôi lên, nó làm bộ như sắp thả tôi vào cái bầu trời thật xa xăm, sâu thẳm mà tôi thấy hiện ra trong vũng nước bên đường. Và mổi lần như thế, khi cơn sợ hãi đang làm tôi mất dần sự tự chủ và tôi có cảm tưởng như sắp ngất đi , tôi đều được Luân đến cứu. Luân to lớn không thua gì Quốc, mạnh cũng không kém hắn ta, nhưng Luân nhanh nhẹn va thông minh hơn Quốc nhiều. Chóng hay chầy rồi hai đứa cũng đánh nhau một trận lớn, nhưng đến giờ phút này thì Quốc vẫn còn chọn sự rút lui, hắn mong rằng sẽ khám phá ra một nhược điểm nào đó của Luân để dành phần thắng hoàn toàn về tay nó. Thằng Quốc không phải là một thằng hèn hay là một tên yếu bóng vía, nhưng hắn ta là một thằng cẩn thận thích dành tất cả mọi sự thắng lợi và may mắn về phần mình. Trái lại, Luân là một người tốt và biết điều. Hắn chỉ đánh nhau khi bị dồn vào đường cùng. Mổi lần bắt gặp Quốc hành hạ tôi, Luân thường túm ngay cổ Quốc bằng đôi bàn tay, tuy mới nhìn qua có vẻ ốm yếu nhưng thật sự cứng và mạnh như hai gọng kìm bằng sắt. Nó vừa bóp cổ vừa mắng Quốc bằng một giọng tuy có vẻ diễu cợt  nhưng hàm chứa nhiều đe dọa cho đến khi Quốc buông tôi ra. Sau đó, hai đứa lặng lẽ rời xa nhau, Luân với dáng điệu tươi cười, thích thú, Quốc với đôi mắt đầy hận thù và ác độc. Hai đứa đều hiểu rỏ sức mạnh của nhau và cùng chờ dịp thuận tiện để tranh hùng.
            Một ngày kia, sau một cơn mưa lớn, Quốc chợt bắt gặp được tôi cạnh một vũng nước lớn đằng sau nhà ông Triết,ở phía Đông thành phố. Chổ này thật vắng vẻ và tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ bị Quốc bắt gặp vào một giờ sớm sủa như thế này. Nó vẫn nỗi tiếng là thích ngủ muộn vào những ngày cuối tuần. Nếu tôi biết có thể có mặt nó ở nơi này, chắc chẳng bao giờ tối dám bén mảng tới đây một mình.
            Sự sợ hãi thường hay đi đôi với một cảm giác lôi cuốn, ngất ngây đầy cám dỗ.Tôi đứng đó, gần vũng nước to lớn như một cái ao nhỏ, tôi như bị thôi miên bởi hình ảnh mà vũng nước phản chiếu lại, nhưng cũng không dám đến gần, chỉ đứng cách xa như bị hớp hồn bởi hình ảnh mà tôi nhìn thấy.Tôi đứng đó, sững sờ nhìn bầu trời xanh ngắt, không một đám mây, bầu trời như hiện ra từ lòng mặt đất, nơi mà tôi biết chẳng bao giờ có thể có trời xanh được. Và có lẽ đến thứ một ngàn lần không hơn không kém, tôi cố thu thập tất cả can đảm để cố gắng bước vào vũng nước. Tôi hiểu rằng, dưới làn nước trong veo kia chỉ là đất cứng, một mặt đất thật là chắc chắn chứ chẳng có bầu trời hay hố thẵm nào cả. Tôi biết chắc chắn như vậy và đã lấy một cây gậy dài để thọc vào làn nước. Vậy mà không hiểu sao, tôi vẫn không dám thò chân xuống.
            Một đôi tay vạm vỡ chợt nhấc bổng tôi lên và dúi đầu tôi vào gần mặt nước. Tôi nhìn thấy khuôn mặt méo mó của tôi hiện ra trong đáy hồ.
            _ Tau sẽ đếm từ một đến mười rồi tau sẽ ném mày vào vũng nước này.
Thằng Quốc thầm thì nói với tôi...
_Mày đã nghĩ đúng khi tin rằng đó là một hố thẳm xuyên qua mặt đất, mày sẽ rơi xuống càng lúc càng nhanh hơn cùng với tiếng gió rít qua tai mày. Mày sẽ rú lên như con chó dại nhưng rồi tiếng rú của mày sẽ nhỏ dần và tắt hẳn...Rồi, tau bắt đầu nghe: một...hai...ba...
Tôi muốn gào lên kêu cứu nhưng cổ họng tôi làm như bị khóa chặt, tôi vừa vùng vẫy vừa rên rỉ để mong thoát khỏi đôi tay đang ghì chặt lấy người tôi. Những bắp thịt của đôi tay thằng Quốc nổi phồng lên trong sự cố gắng kìm giữ tôi.
_...năm...sáu...! Không còn lâu nữa đâu mày...tám...
            Một tiếng rên rỉ chợt thoát ra khỏi cổ họng tôi cùng lúc với tiếng cười khoái trá, ác độc của thằng Quốc. Mắt tôi như mờ đục đi , và giờ đây nhớ lại, tôi chắc chắn là khi đó tôi đã gần như ngất đi vì sợ hãi.
            Nhưng rồi phép lạ đã đến. Bằng một cử chỉ gọn gàng và nhanh nhẹn, Luân kéo ngược thằng Quốc ra xa vũng nước và tôi được thoát hiểm. Luân đứng đó, mặt tái xanh vì giận dữ:
            _Quốc, mày chỉ là một thằng khốn kiếp, mày đáng được người ta đối xử lại với mày như mày đã cư xử với người khác....
            Nói xong câu đó, Luân đã làm một việc ngoài sức tưởng tượng của tôi.Mặc dù thằng Quốc nặng hơn nó nhiều , đôi tay gầy và cứng của Luân đã nhấc bổng nó lên khỏi mặt đất và theo đà đó liệng mạnh thằng Quốc vào ngay giữa vũng nước cách đó chừng một thước.
            Đến đây, nhiều lần tôi không còn dám tin vào trí nhớ của tôi nữa. Có thật là tôi đã chứng kiến cảnh mà tôi đã nhớ như in với đầy đủ chi tiết này không? Chuyện thật khó tin và vô lý nhưng sao hình ảnh nó cứ  mãi ghi khắc trong đầu óc tôi?
            Quốc đã té sắp vào vũng nước mà chiều sâu chỉ chừng khoảng vài phân tây. Vậy mà thân hình nó hoàn toàn chìm sâu vào trong đó! Tôi nhìn thấy thân hình nó xoay tròn  và bé dần dần lại khi chìm vào vùng trời không một đám mây kia. Thằng Quốc rú lên và đúng như lời nó tả cho tôi nghe vài giây trước đây, tiếng rú  hãi hùng của nó nhỏ dần, nhỏ dần như đang vọng lại từ một hố thẳm xa xôi,vô tận....Thân hình to lớn của nó giờ chỉ bé bằng một con búp bê, xong rồi chỉ còn là một chấm nhỏ....Thật là một cảnh tượng khó quên, vậy mà sao trong bao nhiêu năm dài này, nó chỉ lờ mờ trong trí óc tôi như kỷ niệm mông lung của một cơn ác mộng.
            Tôi nhìn Luân, mặt Luân cũng xanh dờn vì kinh ngạc và sợ hãi. Mắt và miệng nó mở lớn nhìn chăm chú vào mặt hố, đôi tay của nó còn đang nổi đầy gân xanh vì sự cố gắng vừa qua để liệng thằng Quốc xuống vũng nước.
            Đó là tất cả những điều tôi nhớ lại được. Có lẽ sau đó tôi và Luân đã lục lọi và đo lường mặt nước. Tôi không nhớ rõ chúng tôi có làm việc đó hay không, nhưng nếu có, vũng nước cũng chỉ có bề sâu chừng vài phân tây là hết.
            Cách đây ba tuần, khi tôi đã hoàn toàn lành bệnh, tôi có nhờ một thám tử tư nổi tiếng điều tra hộ. Hồ sơ lưu trữ của các báo địa phương không được đầy đủ lắm, nhưng trong số báo ra ngày hai mươi tháng chín năm 1963, năm đó tôi vừa được tám tuổi, có một đoạn ngắn như sau:
            Sự mất tích của một em bé.
“Sau hai mươi ngày tìm kiếm tận tình, cảnh sát đã không tìm ra manh mối nào trong vụ mất tích của em Nguyễn Bảo Quốc, mười một tuổi. Em Quốc đã mất tích từ hôm mồng chín tháng này. Người ta không hiểu em có đi khỏi thành phố hay không, tuy nhiên ở trạm xe buýt và ga xe lửa, không ai nhớ là đã nhìn thấy em trong ngày đó và những ngày vừa qua. Hồ nước sâu nhất trong vùng dã được rà rất kỹ càng nhưng cũng không đem lại được một tin tức gì. Hiện giờ cuộc tìm kiếm vẫn đang tiến hành. Ai có tin tức gì về em Quốc xin hãy liên lạc ngay với sở cảnh sát hay với gia đình của em...”
            Người thám tử tư đã quả quyết với tôi là Nguyễn Bảo Quốc không bao giờ trở lại thành phố, tên của nó không có trong hồ sơ lưu trư õcủa Quân Đội hay sở cảnh sát liên bang từ năm 1963 đến nay...
            Giờ đây, tôi đã trở thành một  tay bơi lội nổi tiếng, tôi cũng đã từng trượt từ những thác nước cao xuống bằng xuồng cao su, tôi đa õtừng dự những cuộc đua thuyền trên sông lớn, nhưng dù vậy, chưa bao giơ øtôi đủ can đảm lội qua một vũng nước mưa, trong đó, bầu trời trong xanh vẫn hiện ra như một sự thôi miên, lôi cuốn đầy cám dỗ nhưng cũng đầy đe dọa....
                                                                                    Thanh Vân