Nguyệt San Số 23


Bâng Khuâng Giữa Dòng Đời
Tác giả: Dương Đại Trường
Thể loại: Truyện ngắn   

 Xe dừng lại trước cửa nhà kho nơi nông trại, chờ cho cơn mưa tạnh.  Bên ngoài giá lạnh, từng cơn gió lốc giật mạnh những ngọn cây ven đường, bật gốc. Mưa như thác đỗ làm cái gạt nước không kịp quạt đi những hạt mưa nặng trỉu, nhạt  mờ  kính xe. Phong lầm thầm nói với vợ:
- Mùa Đông năm nay chắc lạnh lắm, mưa nhiều, hoa màu dể bị hư thối..
        Không chờ cho Dung trả lời, Phong nói tiếp:
- Chính phủ đang hạn chế xài nước.!Nếu mưa nhiều thì đở cho bà con nông gia chúng ta, có đủ nước để tưới hoa màu.
         Dung vẫn lặng thinh, không để ý tới những lời nói của chồng,  nhìn ra ngoài suy tư.! Kể từ ngày Phong thôi việc ở hảng sản xuất xe hơi Holden đề về làm Nông trại nơi vùng Virginia, vợ chồng thường hay cải vả nhau về  những chuyện hoạt động chính trị của Phong, mang đến cho gia đình xào xáo. Bởi lẽ, Dung không đồng ý  với những việc làm của chồng mình gia nhập vào một tổ chức Chính Trị mà bỏ bê chuyện kinh tế gia đình. Và mỗi lần cải vả như thế, Dung được nghe Phong trả lời bằng một câu duy nhất, khuôn khổ, mơ hồ: “ Chúng ta phải giải thể chế độ CSVN, cho dân Việt Nam được Tự do-Dân chủ .”. Biết chồng có lý tưởng, mà theo quan niệm của Dung không mấy thực tế, nhưng làm sao bây giờ, ép lòng cố gắng chịu đựng cho gia đình được êm ấm?! Nhiều lần, Dung phải nhờ đến mẹ chồng khuyên can mà cũng chẳng hề hấn gì làm cho Phong thay đổi. Cũng vì cái lý tưởng đại nghĩa nầy mà bây giờ kinh tế gia đình Phong  không bằng  những người bạn cùng thời với Phong khi đến Úc. Thời gian còn làm công nhân cho hảng sản xuất xe hơi, tiền lương của Phong phần lớn đã chi tiêu vào việc đón tiếp những người lảnh đạo tổ chức Chính Trị ở Hoa Kỳ, mỗi khi ghé thăm cơ sở  tại Nam Úc. Dung nhiều lần than vản với những bạn bè về nổi khổ tâm của mình khi không may lấy phải người chồng không biết lo và có trách nhiệm với gia đình !!Nổi khổ tâm đó đã làm cho Dung trở thành người đàn bà ít nói, trầm lặng và đôi khi cộc lốc trong xả giao..Dung đang miên man suy nghỉ, Phong mở cửa xe thúc giục vợ:
- Mưa tạnh rồi em ơi! Chúng ta đi làm, chiều nay về nhà sớm để anh tham dự buổi nói chuyện của ông chủ tịch tổ chức đấu tranh, về đề tài:  “Hòa hợp với CS để xây dựng đất nước”
      Đang trong lòng bực bội về chồng đã chứa chất từ lâu, vừa nghe Phong nói đến chuyện chính trị, Dung bước ra khỏi xe, quát lên trách móc:
- Anh tối ngày cứ lo những chuyện chính trị… túng thiếu của gia đình anh có màn tới chăng? Qua Úc đến nay hơn mười năm mà tài sản chỉ có căn nhà còn thiều nợ ngân hàng quá nữa giá trị.Người ta mua nông trại để  trồng Dưa, Cà,, lấy lợi tức vào nuôi gia đình!!. Còn anh mua nông trại về trồng  Sả, có thì giờ rảnh mà làm chuyện bao đồng…
      Trước thái độ phản ứng của vợ, chưa từng có từ trước tới nay, Phong không nén được cơn giận dâng lên sụt sôi trong lòng,mắng vợ với lời lẻ không còn lịch sự trong xưng hô nữa:
- Bà học thói trả lời trách móc tôi từ đâu vậy? Bây giờ bà nghĩ đây là xứ Nữ Hoàng rồi lên mặt hả?
- Tôi không học ai cả…Việc gì cũng vừa thôi, tức nước võ bờ chứ.. Ông kiểm điểm lại xem.? Từ khi ông gia nhập vào tổ chức chính trị chi đó,có làm được điều gì hửu ích cho gia đình, cho đất nước không? Tôi chỉ thấy  ông bỏ bê công việc nhà, lấy cớ đi họp hội rồi chè chén say sưa, bao nhiêu tiền bạc ông kiếm được gia đình nầy có hưởng đâu.!
      Phong lặng thinh, không để ý đến những lời nói của Dung, vào xe đóng sầm cửa lại rồi mở máy lái đi không một lời nói với vợ. Bấy lâu nay, cứ mỗi lần cải vả với Dung, Phong thường không trả lời lại và bỏ đi,  xem như bày tỏ thái độ phản đối những lời khuyên của vợ mình. Những lần như vậy thì Phong hay lái xe tới bạn bè,  nhâm nhi vài ly rượu cho dịu lại nổi nóng giận trong lòng rồi mới trở về nhà, có hôm quá chén, say mèm ..
      Lần nầy, như mọi khi, Phong đến nhà người bạn là chiến hửu trong cùng tổ chức Chính Trị với Phong. Một người bạn xem như là tâm giao đã gần mười năm, và Phong hay đến giải bày  cỏi lòng mỗi lúc có chuyện không vui xảy ra trong gia đình.Hôm nay đến nhà Nguyên, Phong ngồi trầm tư, lặng yên trên chiếc ghế dựa, uống  những ly rượu, ngó bâng khuâng  ra bên ngoài.. Thấy cử chỉ khác thường của bạn, Nguyên dò hỏi:
- Lại cải vả với bà xả hả?.
     Phong cười nhạt, nói giải thích :
- Vài câu nói tranh luận qua lại…Nếu là vợ chồng mà không cải vả với nhau thì đời sống trở thành vô vị.!
           Như có người khơi chuyện, không để Nguyên hỏi thêm chuyện gì xảy ra, Phong nói tiếp, giải bày:
- Ngẩm nghỉ lại những lời khuyên của vợ tôi bây giờ cũng đúng.!Mình hết lòng  hoạt động cho tổ chức, rồi được gì, chỉ còn lại những mất mát tình cảm của gia đình.!
     Rồi Phong thở dài, quay sang hỏi Nguyên:
- Anh có nhớ kỳ họp nội bộ  Đảng của Tổ Chức mình ở Adelaide không.? Phe phái với nhau tạo nên sự bất công trong nội bộ.!
     Nguyên đáp nhanh:
- Tôi nhớ chứ, theo công tâm mà nói, anh phải là người được chỉ định vào chức vụ giám đốc Đài Truyền Thanh mới đúng.!.Vì phe phái nhau nên người lảnh đạo mới đưa thân nhân của họ vào nắm chức vụ có hưởng được tiền lương  hằng năm.
    Ngừng giây lát rồi Nguyên tiếp:
- Tôi gia nhập vào tổ chức sau anh nên không thể kể công lao. Còn anh đã lập biết bao công cho Đảng Bộ mà bây giờ tổ chức đối xử với anh như thế, tôi thấy bất công.! Trong những năm qua,tôi nhận thấy anh dành hầu như tất cả thì giờ cho hoạt động tổ chức của mình.!Nhưng rồi anh không được đền bù gì hết..
      Giọng lè nhè trong men rượu, Phong như trút hết những nỗi niềm chất chứa trong lòng bấy lâu nay:
- Tôi đâu phải người khờ mà không nhận thấy điều đó đâu anh Nguyên, nhưng tôi suy nghĩ vì việc chung mà cố giữ  đoàn kết cho nội bộ.! Vả lại, tôi gia nhập vào tổ chức nầy cũng gần mười năm rồi, bây giờ ly khai khỏi Đảng thì hơi mất mặt với bạn bè.!!! Tôi còn tin tưởng vào cấp lảnh đạo trên trung ương, họ sẽ nhận xét khuyết điểm của phe phái mà phục hồi cho tôi được chức vụ tương xứng…
       Nguyên ngắt lời Phong, phân tích:
-  Giai đoạn đầu khi tôi gia nhập vào tổ chức, tôi cũng có lý tưởng như anh…Nhưng càng lâu thì mới thấy sự bè phái trong nội bộ đã gây cho tôi những bất mản!..Thêm nữa, đường lối và chủ trương của Đảng ta bây giờ chệch hướng, tôi không còn tin tưởng về tinh thần chống cộng của Đảng nữa.!Với tôi, giờ đây chỉ lo cho gia đình và con cái mà thôi..
         Nghe Nguyên nói đến đây, trong lòng Phong dâng lên niềm hối hận.Cho đến bây giờ, Phong mới nhận thức được những điều mà vợ mình đã nói lúc trước là đúng.! Sự hối hận đã làm cho Phong nhớ lại tất cả những gì đi qua, từ khi Phong gia nhập vào tổ chức: Đó là những tháng ngày trồng hoa màu trong nhà kính để gây quỹ hoạt động tuyên truyền , những hôm đi sớm về khuya để bán từng chiếc radio để có tiền điều hành Đài Phát Thanh, nhừng lần đi vận động Đảng Viên gia nhập vào tổ chức…Ngần ấy thứ, giờ đây, cơ hồ đã bị Đảng bỏ quên trong vùng tối của sự tranh chấp quyền lực. Sự giác ngộ của Phong chỉ còn tìm được trên  những điếu thuốc  cháy vàng ngón tay và những buổi tối cùng với vài người bạn thân uống rượu giải sầu..Như hôm nay, đã hơn mười hai giờ tối rồi, Phong  mới từ giả Nguyên ra về khi cơn say đã thấm.!

     Con đường port Wakefield trong đêm khuya vắng vẻ. Thình thoảng  một chiếc xe chạy ngược chiều , ánh đèn pha  chói mắt làm cho Phong chạy chậm lại. Vừa qua khỏi ngả tư Grand Junction-Main North, Phong bị Cảnh sát tuần tra ra hiệu cho Phong dừng xe lại để kiểm tra bằng lái.Trong lúc ngà ngà hơi men, Phong bước xuống xe hỏi ngay:
- Quí ông chận xe tôi lại có vấn đề gì.?
    Viên cảnh sát không để ý đến câu hỏi của Phong, ra lệnh:
- Your licence please..
      Vì có men rượu, Phong cao hứng kháng cự lại:
- Why do you ask my licence.
- Do you have licence?
    Phong nhận thấy thái độ của người cảnh sát như kỳ thị mình, thách thức trả lời:
- I don’t have licence..
       Có lẽ vì bất đồng trong ngôn ngữ diễn đạt và cử chỉ say sưa của Phong mà hai vị cảnh sát đã lôi anh lên xe chở về đồn..Nơi đồn cảnh sát, Phong vẫn lớn tiếng , chóng cự nên đã xô xát với cảnh sát bị bầm tím con mắt bên trái.Mải tới trưa hôm sau, phong mới được người nhà đến lảnh về với cái tội danh ghi trong biên bản: Uống rượu lái xe.. Và bị đình chỉ bằng lái trong vòng sáu tháng..
           Một tuần sau, Phong đến nhờ tờ báo của Đảng đăng tải tin tức nơi trang đầu:” Cảnh sát hành hung dân” như một tin nóng bỏng trong cộng đồng Việt Nam và Phong đi xin chử ký để làm thỉnh nguyện thư, khiếu nại hai viên cảnh sát hành sự có tính cách kỳ thị. Khi báo phát hành, Nguyên đọc được tin, hối hả gọi điện cho Phong :
- Sao anh làm lớn chuyện  vậy..anh có lỗi mà.?Hôm ở nhà tôi ra về, anh đã say mèm rồi..

       Như có tính toán trước, Phong đáp nhanh:
- Đành rằng tôi có uống rượu, nhưng cảnh sát có thái độ kỳ thị, chúng ta nhờ tập thể Cộng Đồng làm áp lực..Thưa bọn họ tội hành hung..
- Anh nghỉ điều nầy chúng ta sẽ thắng kiện hay sao?
       Ỷ lại vào thế lực của tổ chức và của Cộng Đồng, Phong nói hách:
- Mấy vị dân cử địa phương được đắc cử đều nhờ vào Cộng Đồng của mình mà, Chẳng lẽ họ không giúp .?
      Nghe Phong trả lời tự tin như vậy, Nguyên nhẹ giọng :
- Nếu chắc thắng kiện thì tôi chúc anh thành công..
      Thời gian trôi đi đã gần cả năm mà chẳng thấy vụ kiện của Phong được nhắc tới.Ngay cả báo chí, đài phát thanh của Đảng cũng im lìm..Sự kiện đòi công lý vu vơ của Phong xem như thất bại..
        Buổi tối mùa đông giá lạnh, cơn mưa cuối mùa làm tăng thêm sự giá buốt.! Phong lái xe đến nhà Nguyên, trước là thăm người bạn tâm giao, sau là để trút cạn những nổi niềm trong lòng của mình đã chứa chất bấy lâu sau vụ kiện không thành.  Hai người  ngồi trong căn phòng khách uống trà, theo dỏi trận bóng đá World Cup. Nguyên  nhìn thấy Phong im lìm, ít nói so với mọi khi, Nguyên gợi mời:
- Trời lạnh, nhâm nhi vài ly rượu mạnh  whisky nha?
- Tôi đã bỏ rượu rồi, từ dạo bị cảnh sát treo bằng lái.!!
         Nghe phong nhắc đến đây, Nguyên tò mò hỏi:
- Vụ kiện đó đi đến đâu rồi? Lâu quá tôi không thấy nhắc đến..Ngay cả trên báo chí?     
      Phong thở dài,nói trách:
- Tôi hối hận là đã nghe lời những người lảnh đạo của Đảng, đem sự kiện nầy nhờ báo chí đăng tải, để tạo áp lực..Lúc ban đầu họ nói ủng hộ tôi đến cùng, nhưng rồi khi lớn chuyện, họ bỏ cho tôi một mình, bơ vơ gánh chịu.!
- Tôi đã nói với anh nhiều lần mà.! Anh hoạt động tích cực cho Đảng, vì Đảng.. nhưng rốt cuộc toi công mà thôi. 
           Cúi mặt nhìn xuống đất, phong nói trong nổi lòng hối hận:
- Đời người ai cũng có đôi lần lầm đường lạc bước…Đây cũng là một bài học cho mình sau nầy lấy làm kinh nghiệm sống.!
- Bây giờ anh còn sinh hoạt Đảng nữa không?
- Tôi đã xin ly khai khỏi Đảng gần một năm rồi..
       Nguyên quay sang nhìn Phong, nói như đồng ý với bạn:
- Anh ra khỏi tổ chức của Đảng cũng đúng, mình lớn tuổi rồi.! Bây giờ anh phụ lo với vợ để chăm sóc tụi nhỏ..Khi mình già thì con nó nuôi mình, Đảng không nuôi mình đâu.!
           Trời đã khuya, Phong từ giả Nguyên ra về. Con đường Port Wakefield sương mù dầy đặc đến nổi cách nhau chừng 10 mét không thấy đựơc. Phong lái xe rất chậm, trong lòng hiện lên những suy nghỉ miên man:Vì Đảng hay vì gia đình.?..Nỗi lòng trống vắng, lạc loài và cơn gió lạnh lùa nhẹ vào khe cửa  của chiếc xe củ kỹ đã làm cho Phong dâng lên một cảm nghĩ thoáng hiện trong tâm tư, man mác buồn! Phong thở dài, than cho hoàn cảnh: Bâng Khuâng Giữa Dòng Đời./.