Nguyệt San Số 22


Còn Chút Gì Để Nhớ
Tác giả: Hàn Ni
Thể loại:Truyện ngắn   

Đồi thông xanh trên đầu làng quê tôi, là nơi đã chôn vùi những ký ức xa xôi của một thời thiếu nữ, nơi in hằn trong tôi một mối tình thật êm đềm và thầm lặng.
         Vẫn còn nhớ ở lứa tuổi 17,  tuổi mà người dân làng gọi là "bẻ gãy sừng trâu". Riêng tôi không biết đó có phải là một nhận định đúng của ông cha ta ngày xưa để lại hay không? Còn riêng tôi thì lại thấy bản thân mình không thể bẻ gãy được cái sừng của con trâu làng, nói đúng hơn tôi là một đứa con gái vô cùng yếu ớt. Thời học phổ thông, cái môn Thể Dục là một trong những môn học mà tôi ghét nhất, với điểm trung bình cuối năm học là 4.0 và có khi còn tệ hơn. Vì vậy mà cứ đến mỗi kỳ tổng kết điểm, tôi phải đến xin thầy phụ trách bộ môn Thể Dục thi lại môn lý thuyết bù qua cho thực hành. Nhờ đó mà trong suốt 3 năm liền tôi đều được học sinh giỏi với điểm Thể Dục sát nút là 6.5. Và cũng vì bản tính yếu ớt, tôi đã đánh mất người tôi yêu, tôi đã không tự mình thốt lên tiếng yêu đầu, trái tim đầu tiên biết thổn thức. Hay chính vì tôi là đứa con gái 17, con gái không được nói tiếng yêu đầu, có phải vậy không....?
Cứ mỗi khi ánh chiều tà phủ xuống trên những cánh đồng, người làng quê tôi chuẩn bị rảo bước trên những lối đi quen thuộc trở về xóm nhỏ, nơi có những làn khói lam chiều bay lên từ mái nhà tranh, quây quần bên bếp lửa gia đình. Những gánh hàng nặng trên vai, những giọt mồ hôi mệt nhọc in hằn trên má, tôi có thể nhận ra sự vất vả và tần tảo của họ. Nhưng họ cũng như bao người khác, giống như gia đình tôi, đều cần cù chịu khó, dù nắng hay mưa họ vẫn ở đó, trên những cánh đồng rồi mong sớm được về bên các con yêu, trao những gói quà nho nhỏ và hạnh phúc bên nụ cười trẻ thơ. Còn tôi thì một mình trên chiếc xe đạp cũ kĩ chạy đến đồi thông xanh. Và chiều nào cũng vậy trong suốt quãng đời học sinh của mình.

           Đồi thông xanh tôi yêu mến đó nằm xa ngôi nhà nhỏ của tôi chừng 1km. Từ xa về phía làng bên cũng thấy được thấp thoáng những ngọn thông vi vút. Có những chiều mưa không đến được đồi thông, tôi ngồi một mình lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn xa về phía đồi, nhìn những cành thông đang chuyển mình qua lại, sung sướng với bao hạt mưa long lanh và mát rượi. Tôi không biết tự bao giờ và tự lúc nào, tôi và đồi thông ấy như hình với bóng. Có nhiều lúc tôi tự nghĩ, có lẽ đồi thông đã bù đắp cho tôi thứ tình yêu mà cha tôi đã đánh mất, khi ông bỏ mẹ con tôi để vui bên một gia đình mới. Một gia đình chỉ có hình bóng của cha tôi và những người xa lạ...
Chiều nay là một buổi chiều đầu mùa hè, đối với tôi đó là một buổi chiều thật đặc biệt. Cũng như mọi khi, tôi bên người bạn sắt là chiếc xe đạp mà mẹ đã lam lũ làm việc gom góp tiền mua tặng tôi khi tôi vào học lớp 6. Đến nay nó làm bạn với tôi đã 5 năm rồi. Ngồi trên xe , tôi đạp dọc theo con đường làng dẫn đến đồi thông. Hai bên đường là những dậu mồng tơi xanh mát. Chúng chen nhau luồn lách qua những nhành cây hai bên, xanh um và tươi tốt. Vì mùa hè ở quê tôi mưa nhiều lắm, nước mưa là điều kiện vô cùng thuận lợi cho bọn mồng tơi phát triển. Nhìn những dậu mồng tơi, tôi lại nhớ đến món canh mà mẹ hay nấu. Món canh mồng tơi đạm bạc miền quê sao tôi yêu và nhớ mãi, không bao giờ quên được cho đến khi sau này. Vừa đạp xe tôi vừa nghĩ ngợi mông lung. Tôi thấy  quê hương mình thật đáng yêu và đẹp quá!. Ôi quê hương! Là tình yêu ta đó!
          Tôi khẽ lắc mái tóc bay bồng bềng theo làn gió nhẹ mùa hè và hát một mình:
“ Em đi trên cỏ non, mọc êm đôi bờ đường đê
Em che nghiêng nón lá chân rụt rè, qua nhịp cầu tre
Quê hương em ở ngoại thành, xóm nhà tranh
Em qua mấy sông vượt mấy đèo
Dẫu trèo lên đỉnh cao, mấy núi, cũng lặn lội về thăm…..”
Đồi thông xanh không còn xa trước mắt, tôi đạp xe khoảng chừng 10 phút là tới ngay vì còn phải lên một đoạn dốc. Dựng chiếc xe đạp sát vào một cây thông, tôi chạy ngay đến lối đi sườn đồi. Nơi đó, tôi có thể nhìn thấy bạt ngàn những cánh đồng xanh thăm thẳm. Xa xa, những con trâu làng còn đang thong thả nhấm nháp vài cọng cỏ non trước khi về chuồng. Và đẹp nhất là những cánh cò trắng muốt bay lượn sát bờ đê. Tất cả như một bức tranh thiên nhiên vô cùng tuyệt mỹ mà lúc nào tôi cũng muốn được thưởng thức. Thú vui của tôi ở trên đồi là được hét một mình thật to, được nghe lại tiếng mình vang vọng trở lại qua các vách núi, để quên đi những nỗi buồn, những mất mát, để tìm lại chút tình yêu quê hương và gia đình, để mơ mộng và ước ao của tuổi mới lớn.
Tôi vươn mình, hít một hơi thật sâu, chuẩn bị cho một trò chơi kỳ quặc của một đứa con gái. Bỗng! Từ sau lưng, một tiếng gọi vang lên:
- Này cô! Này cô ơi!
          Giật mình bởi tiếng gọi lạ, tôi quay phắt người lại. Trước mắt tôi là một người đàn ông to cao, anh ta bận một chiếc áo sơ mi  sọc màu tối và quần tây đóng thùng rất thanh lịch. Người đàn ông có vẻ lớn hơn tôi khá nhiều tuổi vì những nét phong trần điểm trên khuôn mặt đã nói lên điều đó.
- Xin lỗi, tôi đã làm cô giật mình phải không?
         Tôi còn hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi của một người đàn ông xa lạ. Tôi chỉ biết đứng lặng thinh thì người đàn ông tiếp:
- Tôi là kỹ sư nông nghiệp ở Sài Gòn được bàn giao công tác tại làng này. Tôi mới về có hai ngày. Hôm nay, mới được người bạn dẫn đi xem làng cho quen đường, nhìn ở xa có đồi thông đẹp nên đến xem. Thấy có cô gái đứng một mình, tôi định đến hỏi thăm. Xin lỗi, đã làm phiền...
         Tôi liền đáp nhanh vì sợ người đàn ông ấy phiền lòng:
- Dạ không! Không có gì đâu ạ!.
        Nhưng trong lòng tôi vẫn hơi sợ vì không biết đó có phải là lời nói thật hay không? Chưa kịp nói gì thêm, tôi đã nhìn thấy nụ cười thật thân thiện của người đàn ông ấy. Anh ta nhìn tôi cười mĩm, không để hé hàm răng trắng của mình. Nụ cười thật xa và cũng thật gần, không biết tôi đã nhìn thấy ở đâu? Sao tôi thích nhìn nó mãi, như muốn nó không bao giờ tắt. Đôi mắt của anh ta sao mà xa xăm. Nó ẩn mình sau cặp kính cận thị, như đọc được hết ý nghĩ của tôi. Đôi mắt như vì sao xa, lúc ẩn lúc hiện, làm tôi thấy tim mình đập mạnh và thổn thức. Chợt thấy sự chăm chú của mình có vẻ bất lịch sự, tôi bèn hỏi:
- Thế người bạn của anh đi đâu rồi?
        Chưa kịp hỏi dứt câu thì người bạn ấy đã xuất hiện sau lùm thông xanh. Nhưng đây là người đàn ông mà tôi chẳng xa lạ chút nào. Đó là anh Nam con bác Năm cách nhà tôi năm căn. Anh Nam 35 tuổi, cũng là một kỹ sư  nông nghiệp. Anh ấy được người dân làng tôi rất yêu mến, bỏi sự  thân thiện và tốt bụng của anh. Anh thường hay giúp bà con trong làng kiểm tra bệnh cây mà không lấy lệ phí. Anh thường hay đi công tác, vì cũng là một trong những kỹ sư giỏi nhất của làng tôi. Vừa thấy tôi, anh Nam đã cười thật tươi như mừng rỡ đón chào.
- A! Việt Khuê! Em lên đồi thông chơi đấy hả?
         Anh Nam cũng như bao người dân trong làng đều biết tôi thích lên đồi thông. Và chẳng ai thấy đó là một điều lạ. Bởi cứ  mỗi chiều đến, họ lại thấy một cô bé nhỏ nhắn với chiếc áo thun cánh mỏng chạy về phía đồi thông và nếu tình cờ có người hỏi, cô chỉ nhoẻn miệng cười và trả lời gọn lỏn: “ Dạ! Con lên đồi thông chơi”
          Anh Nam nhìn về phía người đàn ông ấy rồi nhìn sang tôi, nói khen:
- Chà! Việt Khuê càng lớn càng xinh đấy nhé! Ủa? Mà anh Trường và Việt Khuê đã quen nhau rồi hả?
         Tôi chẳng biết nói gì bởi câu hỏi bất ngờ của anh Nam, tôi chỉ đưa mắt nhìn và cười gượng, ú ớ trong họng không nói được thành lời. Có lẻ người đàn ông đó hiểu được ý tôi, anh ta lại nở một nụ cười dịu dàng và nói:
- Nam hiểu lầm rồi. Tôi  chỉ tình cờ gặp Việt Khuê. Thấy Việt Khuê đang đứng một mình, nên tôi đến hỏi thăm.
          Tôi cảm thấy thật gần gũi trước cách nói chuyện của Trường. Có vẻ như anh ta đã quen tôi từ trước đây. Hay chính đồi thông đã ban tặng cho tôi, đem đến cho tôi sự kỳ diệu và đặc biệt này. Bây giờ tôi biết được người đàn ông bí ẩn kia xuất hiện ngay đồi thông, nơi tôi hằng yêu mến có tên là : Trường. Rồi Anh Nam chỉ tay về phía tôi giới thiệu:
 - Việt Khuê là người trong làng, láng giềng nhà tôi..
       Nam quay sang tôi nói lịch sự:
- Đây là Trường, kỹ sư nông nghiệp. Anh Trường về làng mình công tác trong một thời gian ngắn. Trường còn bở ngở trong quan hệ với dân làng, Việt Khuê rãnh thì qua giúp anh ấy nhé!
      Tôi chỉ biết đáp lại lời anh Nam bằng lời chào muộn của mình.:
- Dạ…Chào anh Trường.
- Rất vui được làm quen với Việt Khuê. 
      Trường nhìn tôi cười, nụ cười thật  nhẹ nhàng  và duyên dáng. Tôi đã yêu nụ cười đó và cho đến tận sau này tôi vẫn còn nhớ mãi…
       Suốt buổi chiều hôm đó, đồi thông trở nên rộn rã. Ba tiếng cười nói hòa quyện vào nhau, bước đi dưới những hàng thông tỏa mùi thơm phãng phất của nhựa thông. Trong lòng tôi dâng lên những ý nghỉ mông lung: Người ấy sao bỗng xuất hiện trước  tôi, người có vô tình hay có cố ý? Sao người đã làm cho trái tim tôi biết thổn hức.?
        Chúng tôi chia tay nhau  khi trời đã buông màn đêm mờ tối xuống ngôi làng nhỏ. Tôi lủi thủi bên chiếc xe đạp trở về ngôi nhà thân yêu chuẩn bị cho bữa ăn tối. Hôm nay tôi về hơi muộn có lẽ mẹ đã làm bữa tối giúp tôi, nhưng trong tôi cảm thấy thật vui, vui hơn những hôm nào hết! Tối đó, nằm trên chiếc giường tre, tôi lại miên man suy nghĩ về  Trường. Nhớ lại từng nụ cười, khuôn mặt, những lời nói cởi mở và thân thiện. Tôi mỉm cười một mình và chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
            Hôm sau, một ngày mới lại bắt đầu với những công việc thường ngày. Vì là kỳ nghỉ hè, nên mỗi sáng sớm tôi không phải cần sửa soạn và mặc chiếc áo dài trắng thướt tha đến ngôi trường làng, vùi đầu trong những giờ học căng thẳng. Thay vào đó, tôi phải hoàn tất công việc nhà. Đến những ngày mưa, nước sông và suối tràn ngập, tôi và mấy đứa con gái trong xóm hay rủ đi bắt ốc lúc rãnh rỗi. Nói như vậy thôi, chứ chúng tôi chỉ ham vọc nước, rồi hắt nước vào nhau và cười thỏa thích. Mùa hè nào cũng vậy cho đến khi vào năm học mới. Nhưng mùa hè năm nay tôi không thích đi bắt ốc, tôi không còn cười thỏa thích và vô tư, tôi không còn là một cô bé nhỏ nữa. Trong lòng tôi bây giờ ít nhớ đến hình bóng của đồi thông mà thay vào đó là hình bóng của Trường: Người đã nén viên đá xuống mặt hồ làm khuấy động yêu thương nơi tâm hồn của người trinh nữ như tôi, mới tập tểnh bước vào khu vườn của tình yêu đôi lứa.
        Sáng nay, sau khi xong việc nhà, tôi vội phóng xe đến nhà anh Nam. Không biết sức mạnh nào đã cuốn hút tôi, làm tôi phải đến thật nhanh để gặp nụ cười đó. Vừa gặp anh Nam, tôi đã tươi cười và hỏi:
-  Anh Nam hôm nay không  lên xã làm việc sao?
-  Anh đang bận tỉa dở mấy cành hoa, xong mới đi làm...
        Rồi anh Nam nhìn tôi nói trách:
-  A! Việt Khuê tới chơi đấy hả? Con nhỏ này, lâu rồi mới tới nhà anh đấy nhé! Vào nhà chơi đi Việt Khuê!
-  Em thích đứng đây, ngoài này  mát mẻ hơn trong nhà.
       Anh Nam nhìn tôi cười, không đáp lại lời nói của tôi,tiếp tục cắt những bông hoa úa tàn. . Tôi coi anh Nam như người anh trai ruột của mình.Tôi cũng hay đến nhà anh chơi những khi rãnh rỗi, nhất là đến xem những chậu hoa kiểng đủ màu sắc ở nhà anh. Tôi nhìn quanh không thấy Trường nên hỏi dò:
-  Anh Trường đi đâu rồi ạ?
-  Chà ! Chà! Việt Khuê tới nhà chơi chưa kịp hỏi thăm anh thì đã nhắc đến anh Trường rồi.
       Vừa nói, anh Nam vừa lấy tay gỏ vào đầu tôi một cái nhẹ. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, hay chỉ vì một sự thắc mắc ngẫu nhiên?
- Ui da! Anh Nam gỏ đầu em đau quá à!
    Tôi lấy tay xoa xoa đầu và trách yêu, trong khi anh lại đứng cười khì như hiểu hết trái tim của đứa em gái này. Ngừng một lát, anh nói tiếp:
- Anh Trường mới lên xã làm một số giấy tờ, lát nữa anh về tới ngay thôi
-Anh Nam cho em hỏi điều này được không?
- Điều gì? Việt Khuê cứ hỏi đi.
- Anh Trường….Anh ấy là người như thế nào ạ?
     Anh Nam nhìn tôi và nói với giọng đùa cợt:
- Việt Khuê đến chơi hay là đến để tra khảo anh về anh Trường vậy? Mà cũng đúng thật, Việt Khuê nhà mình đã là cô gái rồi còn đâu!_
- Anh Nam này! Em không muốn giỡn nữa đâu! Em hỏi thật mà…
        Nhìn tôi một lát, anh buộc miệng trả lời:
- Anh Trường cũng là một nguời dễ mến nhưng cũng rất nghiêm khắc trong công việc. Ảnh đã 45 tuổi nhưng vẫn còn trẻ trung lắm. À! Đặc biệt là ảnh chơi nhạc hay lắm. Khi có dịp, anh bảo Trường đàn cho em nghe thử nhé! Chịu không?
- Hay quá! Em thích lắm! Anh Nam giữ lời hứa nhé!
      Tôi nhảy bật lên và vỗ tay vào nhau reo mừng.  Tôi không ngờ người đàn ông ấy lại thật đặc biệt như vậy!Một lát sau, bóng anh Trường với chiếc áo sơ mi sẫm trên chiếc xe honda về tới cổng nhà . Tôi thấy tim mình đập thình thịch, không dứt. Anh Nam vội la to:
- Anh Trường ơi! Vào đây nhanh lên có chuyện này nè!
- Gì vậy Nam?
- À! Việt Khuê muốn nghe anh đàn thử  một bài nào đó đấy. Em mới giới thiệu với Việt Khuê anh là tay chơi đàn rất giỏi. Đừng để Việt Khuê thất vọng nha Trường..
           Trường nhìn tôi. Lúc đó tôi thấy mình nóng ran cả mặt, chẳng biết nói sao cho nên lời, bèn cúi mặt xuống đất, nhưng thật sự tôi rất muốn nghe tiếng đàn từ những ngón tay mềm mại, có nét thư sinh kia.Trường lên tiếng, khiêm nhượng:
- Tôi đàn cũng bình thường thôi, có hay gì đâu. Nhưng nếu Việt Khuê muốn thì lúc nào rãnh tôi sẽ chơi thử.
- Vậy khi nào ạ?
-Khi nào Việt Khuê rãnh? Những buổi sáng thì tôi phải bận đến các nông trang.
- Vậy…Chiều nay trên đồi thông được không anh?
        Anh Trường mỉm cười nhẹ nhàng với tôi, lại nụ cười từ tốn đó:
- Được chứ.
        Tôi thấy tâm hồn mình chưa lúc nào hồi hộp và háo hức như bây giờ. Tôi mong đến chiều thật sớm, để được lắng đọng trong tiếng đàn véo von, và đặc biệt hơn, tiếng đàn ấy phát ra từ hình bóng trong trái tim tôi.
       Tôi lại cô đơn một mình về nhà, vì anh Nam và anh Trường phải đến nông trang trong sáng nay. Ven theo con đường cũ, những cánh hoa tràm bay theo làn gió nhẹ như trận mưa, nắng đổ xuống mặt đường.  Những chiếc lá vàng rơi lười biếng như chỉ muốn làn gió đưa đi mãi, tôi thấy mình thật hạnh phúc. Tôi chợt nhìn lên đồi thông và gọi thầm: “ Đồi thông ơi! Có phải bạn đã đem đến cho tôi điều kỳ diệu này, vì bạn không muốn tôi cô đơn trải dài theo năm tháng. Cám ơn đồi thông nhé!”. Rồi tôi chạy một mạch về lại căn nhà nhỏ.
       Buồi chiều hôm ấy, anh Nam không đi cùng chúng tôi đến đồi thông. Anh nói là bận đến nhà bà con có chút chuyện. Tôi chẳng biết lời nói đó có thật lòng hay không, hay anh Nam chỉ lấy cớ để tôi  và Trường được riêng tư trò chuyện với nhau, không bị quấy động bởi những tràn đùa cợt của ảnh. Tôi vừa vui vừa sơ, vì nếu không có anh Nam, tôi chẳng biết phải nói gì với người bạn mới này. Thế là chỉ có tôi với Trường và cây đàn guitar anh mang theo đến đồi thông.  Nhưng chúng tôi không đi xe mà chỉ đi bộ. Anh Trường thích thế và tôi cảm thấy hôm nay và chỉ hôm nay từ trước tới giờ tôi lại thích như vậy. Trong suốt dọc đường đi, anh ấy hỏi tôi về chuyện học hành, về gia đình như một người bạn mới quen. Tôi chỉ biết trả lời những câu hỏi ấy và chẳng biết nói gì thêm. Trường kể cho tôi nghe nhiều bài hát hay, những bài hát mà anh ấy thích thời còn sinh viên như: Bóng nhỏ đường chiều, Đêm cuối cùng, lang thang.v.v... Tôi lắng nghe và ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Tôi thấy anh thật cởi mở và mạnh mẽ, và tôi mãi yêu những điều đó.
       Đến đồi thông, chúng tôi ngồi trên một thảm cỏ xanh nhìn về phía mặt trời lặn. Anh cầm cây đàn vào đúng tư thế, căng dây và đánh vài nhịp mở đầu. Anh quay sang nhìn tôi và chợt hỏi:
- Việt Khuê thích nghe bản gì?
        Tôi nhìn ánh mắt anh sao mà sâu thẳm, vầng trán cao lộ rõ những nét phong trần của một người từng trải. Rồi không biết sau này, ánh mắt ấy có cướp đi trái tim tôi? Suy nghĩ một lát, tôi nói:
- Anh Trường biết bản Romance không? Em thích bản đó lắm!
- Việt Khuê thích nghe nhạc cổ điển?
- Dạ. Những tối thứ bảy, em hay nghe radio những bản nhạc cổ điển, thât hay và buồn.
- Viêt Khuê còn trẻ mà yêu nhạc cổ điển thì thật hiếm. Giới trẻ hiện nay chỉ thích nhạc sôi động.
          Nói dứt câu, anh đã đưa những ngón tay điêu luyện của mình lướt trên phiếm đàn. Những tiếng nhạc từ từ bay bổng hòa vào không gian. Tôi thấy mình như chìm vào một thế giới khác lạ, một thế giới chỉ có tôi và anh. Tôi chợt nhắm mắt, và thấy mình đang ngồi trên một đám mây trắng bồng bềnh. Lòng tôi thấy không cô đơn nữa, tôi lại ngồi với anh Trường. Chúng tôi nắm lấy tay nhau và nhìn nhau cười. Anh và tôi được đám mây trắng đưa lên thật cao, cao vút! Đằng sau, tôi vẫn nghe những suối nhạc lúc trầm lúc bổng. Tôi  thấy mình hạnh phúc biết bao. 
- Việt Khuê! Việt Khuê!
        Tiếng gọi của anh Trường làm tôi giật mình tỉnh dậy. Thì ra đó chỉ là một giây phút thoáng mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp.
- Anh đã đàn  xong  bản Romance mà Việt Khuê thích đấy. Việt Khuê thấy như  thế nào?
- Dạ….Em thích lắm! Anh đàn hay.! Có thể mỗi chiều anh đến đồi thông đàn cho em nghe được không?
- Được! Những buổi chiều rãnh lên đồi thông đàn với Việt Khuê, anh cũng thấy mình bớt cô đơn. Nghe lại bản này anh cũng nhớ nhiều kỷ niệm của ngày xưa.!
       Anh ngừng lại và trầm tư suy nghĩ. Ánh mắt anh nhìn về phía chân trời xa. Có lẽ anh đang nhớ đến những kỷ niệm thân yêu của mình. Ánh mắt len lói những nỗi buồn. Tôi ước gì mình có thể biết được những nỗi buồn mà anh từng trải, để có thể chia xẽ và cảm nhận thay thế hình bóng ấy.Tôi thầm nghĩ rằng mai đây, trong ánh mắt kia có còn những kỷ niệm của tôi và anh. Tôi cảm thấy mình hụt hẫng.
- Việt Khuê còn muốn nghe nữa không?
- Dạ…Thôi để chiều mai anh Trường nhé! Chiều mai mình lại ra đây?
- Ừ!  Giờ trời cũng đã gần tối rồi, mình về đi.
        Rồi những buổi chiều tiếp nối êm đềm trôi đi. Tôi, anh và cây đàn lại bên nhau trên đồi thông mãi đến khi hoàng hôn rơi xuống sau đồi. Tôi yêu và nhớ tiếng đàn đó biết bao? Tôi muốn mình đừng bao giờ xa tiếng đàn ấy., mãi mãi như vậy…Tôi chỉ là hòn sỏi buồn và hiu quạnh, chỉ muốn mình được sưởi ấm bên tiếng đàn. Và tôi chợt nhận ra, mình đã yêu thật rồi. Tôi đã yêu, đã thổn thức và đã rung động. Người đã chiếm hửu trái tim tôi, không biết rằng người sẽ dừng lại hay sẽ ra đi. Tôi mong chờ, tôi ước ao một ngày được cùng Trường bên những tháng ngày hạnh phúc. Tôi tự nguyện trong trái tim: Mối tình đầu cũng sẽ là mối tình cuối. Có lẽ những tình cảm của tôi đã giành trọn vẹn và duy nhất cho Trường. Tôi nhớ lắm và suốt ngày chỉ mong được gặp Trường và được nghe tiếng đàn cùng giọng nói của anh. Ôi! Mối tình đầu của tôi. Nhưng sao Trường như những dòng suối lạnh lùng cứ  trôi mãi theo dòng thác thời gian. Trường không nhận ra tình yêu tôi hay anh cố che giấu chỉ vì cơn lốc tuổi tác.  Trường có hay rằng, em là đứa con gái 17 tuổi lại yêu anh thật nhiều không.? Trường ơi! Sao anh không lên tiếng! Anh có hiểu được tình yêu mà em dành cho anh không?!.
        Và  những buổi chiều ấy, tôi ngồi lặng lẽ nhìn anh, lắng nghe những tiếng đàn anh khải lên trầm lặng theo chiều rơi. Tôi thấy yêu khuôn mặt ấy, tôi muốn nhìn anh cười và nhìn ánh mắt anh nhìn xa xăm. Tôi lại thấy mình cô đơn, sao Trường cứ mãi miết theo những tiếng đàn vô tình và  chẳng hay ánh mắt tôi đang nhìn vào anh. Buồn phiền và thất vọng nhưng sao tôi vẫn nhớ trường mổi lúc càng nhiều hơn. Tôi chẳng biết thổ lộ cùng ai về mối tình đầu của mình. Tôi không dám thổ lộ cùng mẹ, vì mẹ là một người có con mắt tinh tường, mẹ sẽ hiểu hết tâm tư tôi và tôi không muốn điều đó. Tôi chỉ còn biết tâm sự cùng chị gái, nhưng chỉ là một câu hỏi mà tôi có thể yên tâm là chị chẳng hay tôi đã yêu.
        Chị gái tôi là một người rất vô tư và hồn nhiên. Chị luôn yêu cuộc sống và yêu đời bằng con tim hạnh phúc. Chị có ánh mắt rất đẹp mà lúc nào tôi cũng ao ước. Chị có cái tên thật đáng yêu: Hà Mi. Một buổi tối, khi cả nhà đang dần chìm vào giấc ngủ. Tôi vẫn còn nghe tiếng thở đều và hơi ấm từ chị gái tôi nằm một bên. Tôi gọi nhỏ:
- Chị Hà Mi ơi? Chị còn thức không?
Chị tôi trở mình:
- Gì vậy Việt Khuê? Sao chưa ngủ?
- Em muốn hỏi chị điều này, chỉ một điều thôi?
- Em hỏi đi, có chuyện gì vậy?
        Tôi ngượng ngập không biết có nên hỏi chị hay không, nhưng rồi tôi cố thốt ra lời chỉ bằng những tiếng the thé:- Em muốn hỏi là. Một cô gái 17 tuổi có thể yêu một người đàn ông gấp ba lần tuổi lớn hơn mình  không?
       Chị suy một lúc thật lâu, làm tôi cứ lo sợ không biết chị đã hiểu trái tim tôi muốn nói gì? Tôi hồi hộp và chờ đợi. Bỗng chị nói nhỏ vào tai tôi:
- Chị nghĩ là được Việt Khuê à. Tình yêu mà, nó kỳ diệu lắm! Em chưa yêu nên chưa hiểu đâu.
- Không chị ơi! Em đã yêu và em đã hiểu. Em đã yêu người ấy nhưng em không muốn thổ lộ cùng chị. Em nhút nhát quá phải không chị?
             Tôi vừa mừng mà cũng vừa buồn vì chị vẫn không hay biết gì về câu hỏi của tôi. Có lẽ trong ánh mắt chị tôi vẫn là đứa trẻ. Nhưng chị vẫn là người triết lý nhất thế gian này. Tôi thật vui vì thấy rằng chẳng có gì có thể ngăn cản được tình yêu. Chị tôi hiểu như vậy nhưng sao trường vẫn chưa hiểu được mình?
        Có nhiều lúc tôi tự nhủ trái tim mình phải lên tiếng, sao tôi lại không dám, tôi lo sợ, tôi không muốn người ấy trả lời không với tôi và khi đó tôi phải đau xót biết bao. Hay người coi tôi chỉ là đứa con gái mới lớn yêu đơn phương không một ngày hiện thực. Nhưng không , tôi không phải như vậy. Tôi biết rằng tôi cần anh và tôi yêu anh. Tôi đã mất đi một người đàn ông trong trái tim, đó chính là cha tôi, và giờ đây, tôi không muốn mình bị mất lần thứ hai. Tôi không muốn như vậy anh biết không?...
        Ba tháng hè đi qua trong nỗi buồn hiu quạnh. Tôi chỉ còn chút hy vọng nhỏ nhoi là được ở bên Trường theo ngày tháng, bên những tiếng đàn ngắn ngủi. Nhưng tôi biết mình chỉ được và chỉ được như vậy.  Một buổi chiều cuối tháng 8, một buổi chiều đau buồn nhất của đời tôi. Khi những chiếc lá úa vàng rơi đi chỉ để lại những cành cây khô khốc, chúng chuyển dần thay lá theo mùa thu. Trường và tôi lại lên đồi thông. Anh ngồi bên tôi một lúc lâu mới khẻ nói:
-  Ngày mai anh về lại Sài Gòn.  Anh đi rồiViệt Khuê có nhớ tiếng đàn anh không?
         Như tiếng sét đã đánh vào tai tôi. Trời đất như đổ xuống, những giấc mơ hồng cũng rơi xuống thung lũng sâu, tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng,.Sao Trường đã làm trái tim tôi tan nát, anh dẫm lên trái tim tôi mà ra đi như vậy….Tôi cúi gầm mặt, không để ánh mắt người nhìn thấy những giọt lệ buồn bắt đầu chảy dài trên má.!! Trường quay sang hỏi khẻ tôi:
- Thôi….Vậy Việt Khuê hôm nay thích nghe bản gì? Hay bản Romance nhé, Việt Khuê còn nhớ bản này anh đã đánh đầu tiên cho em nghe không? Hôm nay anh sẽ đánh lại để anh và Việt Khuê cùng nhớ lại những dòng nhạc trên đồi thông này. Không biết khi nào anh sẽ trở lại làng, nhưng mai mốt anh có về lại công tác, chỉ mong Việt Khuê đừng  quên tiếng đàn của anh và những buổi chiều trên đồi thông...
        Làm sao tôi có thể quên tiếng đàn và hình bóng ấy. Tiếng đàn đem cho tôi ước mơ và hy vong. Tôi ao ước một ngày được ở bên Trường với những đứa con ngoan. Cùng bên nhau qua những tháng ngày hạnh phúc. Nhưng anh đã thổi tắt và vùi dập mơ ước của tôi.  Tôi không thể nào kiềm chế nỗi đau xót trong trái tim. Tôi ngồi bật dậy và nhìn vào Trường trong ánh mắt lệ nhòa. Trường vẫn ngồi đó với những tiếng đàn não nề, và anh vẫn không biết được tình yêu tôi giành cho anh. Tôi nói với Trường trong  nghẹn ngào:
- Em không muốn nghe!!! Em không muốn nghe gì hết anh hiểu không???
        Rồi như cơn sốc chợt dến, tôi quay chạy đi, để lại sau lưng những dòng nhạc lạnh lùng, sắt đá và vô tình, để lại đồi thông và hình bóng ấy. Tôi không muốn nghe và không muốn Trường nói gì. Tôi không muốn nhìn thấy hình bóng ấy đi qua đời tôi. Tôi chạy đi trong những giọt nước mắt. Mái tóc tôi buông xõa theo làn gió, nó cứ bay theo và bay theo làn gió mãi. Và tôi biết được, mình đã mất Trường……
        Rồi những ngày tiếp theo là những ngày sống trong nước mắt. Tôi cũng không đến nhà anh Nam tiễn Trường đi như một người bạn. Vì tôi yêu anh và tôi không muốn thấy lại hình bóng ấy khi  rời xa tôi… Nhưng sao tôi vẫn muốn chờ và chờ hoài, nhưng chỉ trong vô vọng. Trường đã đi và mang theo những kỳ vọng để tôi ngóng đợi mãi theo năm tháng. Tôi đã khóc và khóc thật nhiều. Ở đâu trong trái tim tôi cất lên tiếng hát:
“ Em.…Đứng bên sông buồn, nhìn cuộc tình trôi qua , và lòng người phôi pha.
Trên hai đóa môi hồng, nụ cười đã đi xa.
Ôi giọt nước mắt nào? Cho cuộc tình đầu…..”
        Trong lòng tôi đang vằn vặt những nỗi đau mất mát. Tôi đã mất đi người mình yêu và tôi sẽ không bao giờ yêu để rồi lại mất. Mối tình đầu cũng là mối tình cuối của đời tôi. Tôi đã đau khổ biết bao, vì sao Trường lại kéo những làn mây đen, che phủ màu xanh hy vọng, để rồi đổ xuống trái tim tôi những hạt mưa vô vọng.
           Kìm nén trong bao đau khổ, tôi cố hoàn tất năm học lớp 12 cuối cấp. Tôi đã xin mẹ cho mình vào trường dòng thánh Têrêxa. Tôi nguyện làm một nữ tu sĩ, để cầu nguyện và xin ơn Thiên Chúa đem đến cho tất cả mọi người những điều tốt đẹp nhất, không sống trong đau thương và oán hận. Sau những năm trời học, tôi đã nguyện khấn hứa trọn đời và trở thành một Maseur dòng thánh Têrêxa. Trong lòng luôn yêu và nhớ đến ngôi làng nhỏ của mình, tôi đã xin ơn trên cho mình được về tại quê hương để sống đời tu sĩ.
           Trên con đường trở về ngôi nhà thờ năm xưa nơi quê hương tôi sinh ra và chôn vùi bao nhiêu kỷ niệm. Chiếc xe lửa từ từ dừng bánh trên sân ga. Bên ngoài, những làn sương  dày đặc bao phủ một vùng mênh mông, nhạt nhòa. Xa xa về phía ngôi làng nhỏ, lại thấy thấp thoáng những ngọn thông năm ấy,  nơi tôi biết và cũng là nơi từ biệt tiếng yêu đầu tiên của  cuộc đời mình. Tôi bỗng giật mình và nhớ đến tiếng đàn năm xưa, chợt nhận ra đôi mắt mình đã cay tự lúc nào, những giọt lệ nóng hổi đang trườn dài trên má. Tôi vẫn không bao giờ quên, rồi chợt gọi thầm trong tâm hồn: Trường đã đi qua đồi thông ấy, anh đã đi qua trái tim tôi! Còn chút gì để nhớ không hỡi người!?…..

              Hàn Ni
         Mùa đông 2008