Nguyệt San Số 19


Sâu lắng tình buồn
Tác giả: Trung Vũ
Thể loại: Truyện ngắn   

      Bẵng đi đã bốn, năm năm, do chủ động lảng tránh, Liễu đã không gặp lại Toàn, người tình xưa. Những tưởng là sẽ mãi vùi sâu, giấu kín được mối tình buồn xuống đáy lòng mong nhạt phai cùng năm tháng. Vậy mà mới đây, tình cờ không hẹn mà nên, muốn tránh chẳng được, Liễu đã gặp Toàn tại một lớp bồi dưỡng nghiệp vụ.
     Tai hại và oái oăm thay, học viên lại chia nhóm ngồi theo các khu vực. Nhóm của Liễu ngồi ngay phía trên. Còn Toàn lại ngồi ghế Chủ tịch đoàn. Hai người thành ra đối mặt nhau, Liễu dẫu muốn tránh cũng không được. Sự thực thì Liễu vừa muốn tránh vừa muốn nhìn ngắm lại người yêu xưa với bao kỷ niệm đẹp bỗng ùa về.
     Gặp lại Toàn, Liễu cảm nhận rõ sự gần gũi, đáng yêu vẹn nguyên như xưa, trong lòng trào dâng niềm nhung nhớ, tình cảm dồn nén sau nhiều năm xa cách. Liễu thấy Toàn sao vẫn đáng yêu đến thế. Tuy năm tháng trôi qua nhưng Toàn chẳng thay đổi là mấy, gương mặt lại càng ngời sáng tài năng và con người thì phong độ, hấp dẫn, đáng yêu hơn xưa.
    Chợt Liễu so sánh Toàn với Thái, người đàn ông cô đang chung sống. Về hình thức, sự đáng yêu thì đúng là một trời một vực. Ông Thái không chỉ già hơn, lại luôn giữ vẻ mặt rầu rĩ trong sự day dứt cắn xé giữa một bên là vợ và một bên là lũ con riêng. Về lòng tốt của ông ấy thì Liễu không có điều gì phải phàn nàn, nhưng chính vì lòng tốt tới mức mềm yếu mà ông Thái không dám công khai bộc lộ trọn vẹn tình cảm yêu thương với Liễu vì sợ sự ghen tức, ngoảnh mặt của các con. Điều đó không phải là Liễu không lường trước, ở đời con cái thường không muốn người bố góa vợ tục huyền, vì lý do sợ tình cảm bị san bớt cũng có, song chủ yếu là sợ bị dì ghẻ chia bớt mất tài sản của ông bố, đáng lý ra chỉ các con ông thụ hưởng.
     Tính Liễu không tham lam của cải, nhất là không muốn chiếm dụng những thứ không do mình làm ra. Khi nhận lời lấy ông Thái, cô đã kèm theo yêu cầu ông để toàn bộ gia sản lại cho các con ông, còn bản thân ông thì đến ở chung với cô trong gian nhà cơ quan chia cho cô. Đến như vậy rồi mà lũ con ông Thái vẫn còn mặt sưng mày sỉa, lườm nguýt cô luôn, hồ nghi bố có của chìm sẽ tuồn cho vợ mới, trong khi ông Thái đến ở với Liễu hai túi rỗng không. Thế có đáng bực và buồn không?
     Nhưng cũng vì hoàn cảnh gần như cùng đường, không một sự chọn lựa nào khác khi tình yêu của cô với Toàn không còn mảy may chút hy vọng nối lại. Cô vốn không thực nổi trội về nhan sắc, song khi còn trẻ ít nhiều cũng còn hấp dẫn được đám con trai, thì lại vướng bận mối tình với Toàn. Đến lúc tan cuộc, thêm mấy năm chưa dứt khoát với Toàn nên cô chưa thể yêu ai, lấy ai, chờ đến lúc nguôi ngoai tình cũ, thì vẻ người, gương mặt tàn xuân của cô chẳng còn thu hút được cánh nam giới, nhất là đám trai trẻ.
     Là con một, lúc về già chẳng nương tựa được vào ai, rơi vào thế chẳng đừng, cô quyết định lấy ai cũng được miễn là người tử tế. Trong số những người có tuổi có nhu cầu lấy vợ, có ông Thái góa vợ, con cái đã ở riêng, vừa về hưu, cần người chăm sóc, nâng giấc lúc tuổi già. Hai hoàn cảnh cần nương tựa gặp nhau, thế là nên vợ chồng.
     Ngày ấy, tuổi gần ba mươi, Liễu đã nhận dạm hỏi của một anh giáo viên cùng trường. Hai người cũng không hợp nhau lắm, nhưng mẹ cô muốn hoàn thành trách nhiệm với con gái đã khuyên cô nên lấy. Chưa kịp tổ chức cưới thì cô được cử ra Hà Nội học thêm nghiệp vụ. Gặp Toàn tại thủ đô, hai người yêu nhau, sống chung với nhau như vợ chồng với lời lẽ ngọt như mía lùi của Toàn và lời hứa sẽ bỏ vợ để lấy Liễu. Liễu về quê trả trầu cho người giáo viên cùng trường để rảnh rang, trọn vẹn yêu Toàn và đợi Toàn làm đám cưới.
     Bố Liễu chết sớm, chỉ còn mẹ, học xong, Liễu tìm việc ở lại Hà Nội rồi đưa mẹ từ quê lên cùng ở, tiện cho Toàn tới lui. Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy Toàn bỏ vợ. Hình như những điều Toàn đã nói với Liễu rất xa sự thực. Lúc này Liễu mới chợt hiểu, anh ta cốt chỉ chơi bời khi xa vợ, chứ không có ý bỏ vợ để lấy cô.
     Nhưng, chuyện của Toàn không dừng lại ở đó, mà sau khi học xong, trở về quê hương, Toàn lại tiếp tục gian díu với một cô gái khác và lần này chính vợ Toàn đã chủ động ly hôn. Nhưng ly hôn xong, Toàn không thể lấy Liễu vì bị cô gái kia ràng buộc bởi cái thai trong bụng cô ta. Liễu vừa buồn vừa giận Toàn, đành lặng lẽ rút lui, chấm dứt cuộc tình dù trong lòng vẫn còn rất yêu Toàn.
     Đã tưởng đào sâu chôn chặt được mối tình xưa cũ, nào ngờ tình cờ gặp lại Toàn, Liễu lại không nén nổi lòng mình. Thế nhưng, sau phút giây bồng bột xốn xang, Liễu đã tĩnh trí, thấy sự hy vọng trở lại tình xưa là hão huyền, là điều không tưởng. Vào giờ giải lao, Toàn tới tìm gặp Liễu, “ôn” lại “tình xưa nghĩa cũ”, nhưng Liễu không tin vì Liễu không còn trẻ trung như xưa, mà ngay cả những ngày tháng tràn đầy nồng thắm đó, Toàn còn chẳng thực lòng yêu Liễu, huống hồ là bây giờ…
     Liễu thừa hiểu, chẳng qua là Toàn đãi bôi, cùng lắm là Toàn thương hại Liễu chứ chắc chắn không phải tình yêu đích thực. Dăm ba câu chuyện với Toàn, cô lại lảng sang chỗ khác chuyện trò với các bạn gái đồng nghiệp. Chiều về, trở lại với cuộc sống thường nhật, Liễu nhận ra một điều, dù tình cảm với chồng không được đằm thắm, lãng mạn như với người yêu thuở xa xưa, nhưng cô cảm thấy mình như chín chắn hơn, cuộc sống bình yên hơn. Hạnh phúc không còn quá mong manh, xa vời như cô vẫn từng tưởng tượng. Ngay sáng hôm sau, Liễu quyết định nghỉ họp, cô cùng chồng lên đường về quê thăm bà cô ruột của chồng không may bị ốm…

 

Trung Vũ