Nguyệt San Số 18


Darwin nắng ấm tình buồn!
Tác giả: Dương Đại Trường
Thể loại: Truyện ngắn   

      Tiếng nói của cô chiêu đãi viên báo hiệu phi cơ sắp hạ cánh, phát lên từ chiếc loa nhỏ phía trên những dãy ghế ngồi của hành khách, làm cho Trường thức giấc. Vì còn say ngủ, Trường chỉ loáng thoáng kịp nghe đến những chữ cuối của lời thông báo:
- .....the local time is 15 past 2am, the weather 30 degree with hight humidity....
Trường dụi mắt lè nhè:
- Máy bay sắp hạ cánh rồi, thế là mình đã ngũ quên một giấc dài hơn 3 tiếng đồng hồ vì mỏi mệt!
   Trường vuốt lại mái tóc rối bù rồi sửa cổ áo cho chỉnh tề, đưa mắt ngỏ ra bên ngoài quan sát. Trời tối đen như mực, nhìn xuống dưới đất nơi phi đạo chỉ thấy những cột đèn trên đường băng màu tím ngắt, chạy dài như xa tít, hun hút trong vùng tối mênh mông của phi trường. Nhìn những dãy đèn hướng dẫn của phi đạo, Trường nói khẻ:
- Phải chi nơi đây là phi Trường Tân Sơn Nhất,  mình sẽ cho Mi một xuất hiện bất ngờ và nụ hôn gặp mặt.
     Rồi Trường lặng lẽ bước đi theo hành lang dẫn đến khu check out hành lý. Thời tiết Darwin thời điểm nầy của ban đêm rất giống khí hậu Việt Nam, ấm áp và khô khan không như Adelaide  giá lạnh, mưa nhiều. Có lẽ đây là chuyến bay chót trong ngày nên hành khách thưa thớt, tạo thêm sự vắng vẻ cho phi trường. Một tay kéo chiếc vali, một tay xách máy laptop, Trường lủi thủi đi đến chiếc ghế dài bên ngoài mé hiên nhà ga ngồi chờ người thân đến rước.
     Ngồi chờ đợi lâu, thêm sự mệt mỏi đi đường, Trường thiu thiu ngủ. Đứa cháu đến rước lay nhẹ vào vai, làm cho Trường giật mình:
- Cháu đến khi nào?
- Vừa mới đến, thấy chú ngủ ngon nên định ngồi bên cạnh chờ, không dè làm chú thức giấc.
    Trường đứng dậy giục đứa cháu:
- Mình đi về nhà.
      Đêm thành phố Darwin tĩnh mịt, không ồn ào xe cộ như các thành phố khác của Úc, vì dân số còn ít oi.Con đường từ phi trường vào nội ô chìm đắm trong giấc ngủ vắng vẻ, lượn mình qua vài vùng đất đồi sương khuya bay là đà trên những ngọn cây ven đường, vài chiếc taxi rước khách chạy về vùng ngoại ô lạc loài, khuất mất sau những ngã quẹo quanh co uốn theo sườn đồi. Trường ngồi nơi ghế sau, ngà người nhìn bâng quơ ra bên ngoài, suy nghĩ. Sự suy nghĩ  chợt đến kéo theo những dồn dập hiện lên trong đầu với bao câu hỏi đặt ra cho một bắt đầu sự nghiệp mới. Trường tự hỏi mình phải làm được gì nơi vùng đất xa lạ nầy? Viễn ảnh của ngày mai một hành trình lập nghiệp làm cho Trường hơi chùn bước, phát lên tiếng thở dài. Đứa cháu đang lái xe, nghe Trường thở dài, quay đầu ra phía sau hỏi:
- Bác mệt mỏi lắm hả?
- Ừ! Hơi mệt vì ngồi trên phi cơ gần bốn giờ!
- Nếu mệt thì ghé nhà của cháu ở ngoài phố nghỉ vài tiếng đồng hồ rồi chờ sáng mình về nông trại?
- Tùy theo quyết định của cháu.
     Thế là Trường cùng đứa cháu ghé qua ngôi nhà vùng Palmerston nghỉ ngơi qua đêm, chờ trời sáng sẽ về nông trại cách xa hằng trăm Km. Vừa vào nhà, Trường không kịp cởi giầy, ngã mình lên chiếc nệm củ đặt nơi góc phòng khách, cố đi vào giấc ngủ mệt mỏi của thể xác
      Sáng sớm, thằng cháu mở máy xe ì ạch hồi lâu mới chạy, tiếng động cơ vang lên phá tan không gian yên tĩnh của khu ngoại ô dày đặc sương mù. Thằng cháu ngồi vào ghế tài xế, định đóng cửa xe lại, Trường đưa tay ra hiệu:
- Để cho bác lái xe, bác không quen ngồi trên xe cho người khác lái đi đường xa, vì dể bị say xe!
     Đứa cháu không đáp lời, đứng nhanh dậy nhường chỗ tài xế cho Trường. Chiếc xe cũ kỹ dính đầy đất đỏ bụi đường, cà rịch cà tang chạy quanh qua những con phố nhỏ, thả thong dong trên con đường dài hun hút trơn ướt vì sương đêm, hòa quyện với không gian ấy là màu vàng héo úa của cỏ khô đang mùa, có những nơi cỏ khô được đóng thành bành, xếp hàng ngay thẳng trùng điệp như đoàn binh đang ra trận. Bầu trời vẫn trắng xóa sương mù, mặt trời dường như bị ai đó rủ đi chơi đêm quá khuya rồi mệt mỏi không muốn thức dậy, làm không gian như còn say ngủ, im lìm, buồn xa vắng ...
     Trường vừa lái xe, vừa đón nhận những cảm giác đang trải dài qua những con đường như bất tận với hai bên lề rừng cây dại chập chùng mù sương mờ mịt. Con đường  này khá dài, được mang tên xa lộ Stuar Highway, trục giao thông chánh của lảnh thổ Bắc Úc, nối liền thành phố Darwin với những vùng nông nghiệp phía Bắc. Thỉnh thoảng, xe chạy qua vài khu đồi nhỏ, nhìn qua cửa kính xuống thung lũng một màu xanh thẩm của rừng cây, bạt ngàn.
     Về tới nông trại vừa lúc mặt trời lên, ánh hồng ban mai rực rở cả khu vườn nhà sau, có tiếng chim đón chào bình minh réo gọi.Trường nhờ đứa cháu xách hộ chiếc vali quần áo đề vào phòng ngủ trong chiếc caraven bên hông nhà. Trường bước theo sau, một tay xách máy laptop và tay kia bắt tay chào người bạn gia chủ:
- Đã lâu rồi mới gặp lại
- Ừ! Hơn bảy năm rồi! Từ ngày mầy cất khu nhà lưới trồng dưa leo vào năm 2003, cho đến bây giờ.
     Trường gật đầu:
- À hả! Thời gian qua mau quá!
      Hôm nay là ngày đầu tiên mới đến còn mệt mỏi nên Trường chưa bắt tay vào việc, chỉ đi một vòng nông trại để định vị trí xây cất  khu nhà lưới trồng cà chua theo phương pháp mới thủy canh (Hydroponics). Trường đưa mắt khắp nơi quan sát, đã trải qua bao nhiêu năm rồi mà nông trại không có gì phát triển thêm. Vẫn còn đó khu đất trồng đậu đủa, bên cạnh là vườn ổi bây giờ đã già nua xác xơ và còi lá, phía xa kia là khu đất trồng hoa màu Á Châu như: Khổ qua, mướp, bầu, đậu bắp... đang khoe những đoá hoa màu vàng rực dưới nắng bình minh. Trường đi vội ra xem lại khu nhà lưới ( Shade cloth ) mà Trường xây dựng vào năm 2003, bây giờ vẫn nép mình bên vườn xoài đang mùa trái chín. Trường đi đến căn nhà nhỏ, nơi dùng làm trạm tưới nước cho toàn khu nông trại trồng hoa màu, bất chợt thấy hàng chữ bằng nước sơn trắng trên thành bồn chứa nước, do chính tay Trường viết lúc xây xong căn nhà lưới nầy: Khánh thành ngày 30/4/2003.Trường nhìn hàng chữ mà lòng dâng lên nét bùi ngùi cho dấu ấn của thời gian.
      Chiều chưa đi nhưng màn đêm rơi xuống vì những dãy đồi xa xa che khuất ánh dương tà. Đàn quạ đen về tổ ấm bên bìa rừng kêu gọi nhau inh ỏi. Vài con Kangaroo còn lang thang ăn lén những trái đậu đủa, bị các con chó giữ vườn rượt đuổi sủa vang, phá tan không khí êm lặng của hoàng hôn.
      Đêm về trong cô quạnh và buồn tênh! Đêm mang cảm giác đến với Trường có chút bơ vơ và lạc lỏng. Nhưng bất chợt, được sưởi ấm với từng chuỗi kỷ niệm kéo nhau về, đánh thức vùng ký ức xa xưa, như tìm lại được chút hương nồng những ngày tháng củ. Ngày tháng của một cuộc tình đã làm cho Trường phiêu lưu và mạo hiểm! Cuộc tình đến với Trường bất chợt như cơn gió lốc thổi qua một bình nguyên chưa bao giờ có bảo táp, mưa sa. Tình đến với hoàn cảnh éo le, định mệnh: Tình em duyên chị, nhưng tình chưa tìm cho nhau những niềm tin để bước vào con đường hạnh phúc của hôn nhân! Tình vẫn còn đó những hờn giận, trách nhau và ngờ vực! Có phải chăng duyên kiếp bẻ bàng, gặp nhau rồi để chia tay mang trong lòng nỗi buồn hối tiếc? Trường buông tiếng thở dài, nhớ lại những ngày tháng qua của cuộc tình mình với Mi. Cuộc tình thoáng qua đã hơn hai năm dài xa cách, với nhiều nỗi nhớ nhung biền biệt phương trời!
     Nhìn qua cửa sổ, đêm vẫn cô liêu, khơi dậy nhiều kỷ niệm của quá khứ thân thương hiện về. Quá khứ của những ngày Trường còn là người của công chúng, của sinh hoạt cộng đồng, của những đêm vũ trường và những lần văn nghệ gây quỹ từ thiện..Giờ đây, còn đâu những thứ hình ảnh thân thương ấy nữa, đã biền biệt đi vào dĩ vãng mù khơi! Nghĩ đến đây, Trường tự hỏi lòng, có phải tình yêu đã làm cho con người hy sinh tất cả những gì cản trở trên con đường đi đến điểm cuối Tình Yêu? Cho dù những thứ cản trở đó là sự nghiệp và công danh...Những nghĩ suy dồn dập trong đầu làm cho Trường thiếp vào giấc ngủ.
      Ngày tháng đi qua nơi đây trải dài những miệt mài công việc và mỗi tối Trường dành chút ít thì giờ nói chuyện với Mi hay đưa bài lên cập nhật trang web. Những tưởng thời gian trôi đi êm đềm như thế là một điều hạnh phúc cho mình thực hiện một ước mơ cuộc tình nơi vùng đất mới mà Trường và Mi đã hứa hẹn. Nhưng bất ngờ một buổi tối, Trường nhận được email của Mi, với nội dung cho biết là Mi nói lời chia tay với Trường! Lời chia tay cuộc tình của Mi thật vô cớ và vội vả!!! Suốt đêm, Trường thao thức ngồi đọc nhiều lần lời viết của Mi và nhìn ra ngoài vùng tối mênh mông suy nghĩ.
       Bây giờ, Trường vẫn miệt mài công việc để tiếp nối hoàn thành một ước mơ xây dựng căn nhà trên vùng đất Darwin nắng ấm, và khi đêm về Trường giải buồn bằng cách lên trang web Diễn Đàn Nông Gia Việt Nam/ Nam Úc để tìm vui qua những nguồn văn thơ từ độc giả. Mỗi lần như thế, Trường cầu mong thời gian sẽ làm phôi pha cuộc tình và đừng hận nhau khi tình tan vỡ!
       Văng vẳng từ chiếc loa của máy computer trước mặt của Trường, tiếng hát Quang Dũng qua nhạc phẩm: Một Mai Em Đi của nhạc sĩ Trường Sa, lời nhạc nghe buồn nảo nuột, như tiễn đưa cuộc tình của Trường và Mi!:
     **Một mai xa nhau xin nhớ cho nhau nụ cười. Cho cuộc tình người hẹn hò nhau đến kiếp mai Đừng hận nhau nữa lệ nào em khóc cho đầy. Tình đã mù theo sương khói, theo cơn gió lùa tả tơi Một mai em đi ngày tháng bơ vơ giận hờn. Nhớ về tình người buồn như con nước đã vơi. Lời nào gian dối để người đã lỡ một giờ. Một đêm nào em đã lỡ buông tay ngậm ngùi sót xa. Cho nhau bao nhiêu yêu dấu trong cuộc đời này. Nên đôi tay không cầm như nước đổ lạnh lùng. Kiếp nào yêu người tình nào như dấu chim bay. Còn nhau giữa cơn mê này. Khiến hao gầy phủ hết xuân xanh. Một mai em đi gọi gió thả mây về ngàn. Xin tạ lòng người tình ta hư không thế thôi. Đời vui không mấy niềm đau đã chín kiếp người. Lòng đâu phụ nhau thêm nữa khi mai không còn có nhau. Một mai em đi ngày tháng bơ vơ giận hờn. Nhớ về tình người buồn như con nước đã vơi. Lời nào gian dối để người đã lỡ một giờ. Một đêm nào em đã lỡ buông tay ngậm ngùi xót xa.

Darwin 01/10/2011 

Dương Đại Trường