Nguyệt San Số 17


Đêm Bờ Tràm
Tác giả: Phong Vũ
Thể loại: Truyện ngắn   

      Sương đêm nặng hột, nhỏ từng giọt xuống trên mái tăng.Tiếng vạc ăn sương, chợt kêu lên khắc khoải trong màn đêm. Sương muối ướp lạnh vách sắt, ướp đá các ổ súng, tay chân đụng vào cóng cả thịt da.
     Hai con tàu nằm im ìm dưới bờ kinh, đưa mũi ra ngoài ngọn. Trông như hai con cá sấu khổng lồ, dầm mình trong bùn lầy. Mà cũng gần đúng như vây. Nước đã rút cạn từ chiều, trơ ra bãi bùn lầy đen quánh. Đến khoảng nửa đêm thì nước sẽ dâng đầy kinh. Toán Dũng di chuyển đến địa điểm này sau khi trời tối hẳn. Vị trí đầu tiên là ban chiều ngoài vàm kinh.
     Bọn Dũng rời căn cứ từ trưa. Đến vàm kinh khoảng chiều vừa tà. Họ neo tàu giữa ngã ba sông. Sau đó tổ chức ăn nhậu với cá nướng bắt được, và uống rượu đế, ca hát vang lừng cả mặt sông.  Nhưng đến khi trời tối hẳn, ánh trăng hạ tuần treo leo lét giữ trời, không đủ soi sáng cảnh vật, thì hai chiếc tàu âm thầm nhổ neo, chạy vòng lên thượng nguồn, qua một ngỏ tắc và đổ xuống lủi vào bờ con kinh này. Nơi đây cây cối rậm rạp , và phía trong là một cánh rừng, với những bờ tràm xanh um. Họ đến phục kích nơi đây, sau khi có tin tình báo là một đơn vị của địch vừa về trong vùng, và có thể băng qua sông đêm nay, để vào vòng đai thành phố. Và điểm vượt sông có thể là khúc kinh này.
     Sau khi đưa Duyên về bằng chuyến xe đò cuối cùng, Dũng trở lại căn cứ. Duyên xuống thăm chàng từ buổi trưa, và đứng đợi ở cổng căn cứ. Dũng xuất trại, đưa nàng đi ăn, và sau đó về nghĩ ở căn phòng trọ của chàng ở ngang công viên thành phố.
      Duyên bình thản cho Dũng biết lý do nàng xuống đây. Nàng phải đi lấy chồng. Một người chồng bác sĩ, danh vọng và giàu có. Nàng bình thản nói chuyện chia tay với Dũng. Và cũng rất bình thản ân ái với chàng lần sau cùng.
     Duyên là một tiểu thư, con nhà khá giả ở thành phố. Hai người quen nhau qua một party khiêu vũ tại câu lạc bộ của Bộ Tư lệnh Hải Quân Sài Gòn. Duyên có dáng dấp kiều diễm, quý phái. Dũng thì phong trần, quần áo trận bạc màu sông biển. Duyên yêu Dũng như một thứ tình yêu lãng mạn, của cô sinh viên yêu người lính chiến. Riêng Dũng thì thực tế, từng trải hơn qua nhiều cuộc tình trong đời. Chàng rung động giãn dị vì Duyên đẹp, quyến rủ và  nhiều say đắm trong chuyện chăn gối.
     Buổi trưa nắng cháy, căn phòng hầm hập nóng. Mồ hôi hai người hòa quyện vào nhau chảy thành dòng. Nhìn tấm lưng trần nhuể nhại của nàng. Hàng lông măng phơn phớt trên ngực, và làn tóc dài mịn màng đen huyền , xổ tung, rối bời trên gối. Dũng biết tại sao Duyên phải lấy chồng giàu sang. Nàng có dáng dấp của một mệnh phụ trẻ, hơn là một sinh viên. Và như một con ngựa không nài, Dũng không thể kềm chế nàng. Cũng như không đủ khả năng để cung ứng cho nàng một cuộc sống xa hoa.
     Cuộc tình hai năm của họ như một trang điểm thời trang  cho Duyên. Như những mùa nắng khiến cho thân thể nàng nồng nàn hơn. Dũng không ngạc nhiên với quyết định của nàng. Chàng chỉ thấy hụt hẫng vì sự việc diễn ra quá nhanh chóng.
     Trong lúc làm tình, Duyên bảo nàng vẫn yêu chàng, nhưng phải lấy chồng như dự định, thế thôi. Dũng phân vân, không biết có nên tin Duyên hay không? Nhưng dù sao thì nàng cũng đã muốn như vậy. Đó là con đường nàng chọn. Và Dũng chỉ biết cầu mong cho nàng được hạnh phúc.
     Lúc chia tay, nhìn Dũng đứng bơ vơ, thiểu nảo, Duyên xúc động. Nàng rớt nước mắt, nhưng được che kín phía sau cặp kính mát to. Dù sao cũng có lúc nàng đã yêu anh chân tình. Nhưng dự định nàng đã vạch ra cho cuộc đời mình, không vì chút tình lãng mạng mà bỏ dở. Riêng Dũng đứng nhìn theo xe chạy xa dần sau lớp bụi mù mịt . Chàng thấy lòng đắng chát niềm đau . Trở về nhà trọ một mình. Căn phòng như rộng thênh thang và lạnh lùng. Mùi nước hoa nồng nàn của Duyên vẫn còn phãng phất trong phòng. Trên góc giường, một chiếc kẹp tóc của Duyên còn nằm đó, lạc lõng trên lớp dra nhàu nát. Dũng càng thấy chua xót hơn, nhặt lấy chiếc kẹp mơn man trong tay - kỷ vật còn đây mà người nơi đâu?
     Buổi chiều trên vàm sông vắng lặng, Dũng uống rượu nhiều hơn mọi khi . Các người lính hơi ngạc nhiên và thầm đưa mắt nhìn người trưởng toán . Dũng uống từng ngụm rượu đế cay nồng, và trầm ngâm không nói. Xong chàng ra ngồi một mình nơi mũi tàu, dõi mắt trông theo từng cánh chim chiều đang theo nhau về tổ. Chúng lao xao, tụ tập trên các lùm cây bên bờ . Dũng thấy lạc lõng hơn dù bên chàng còn mấy mươi người lính, thương mến, sống chết với nhau qua bao nhiêu tháng ngày .
     Trời tối đen, dù có chút ánh sáng lờ mờ, leo lét của mảnh trăng lưởi liềm mỏng như dao, đang treo chơ vơ trên bầu trời . Sao sáng chập chùng từng chùm, trời đêm như khảm từng chuỗi pha lê lóng lánh . Phiên gác đầu đã qua, người lính đổi gác trùm chăn kín đến cổ, đang đi lên boong tàu để đổi canh cho bạn. Người lính mãn phiên, ra đứng phía sau lái tàu, vén quần  tè xuống sông trước khi xuống hầm ngủ . Nơi vùng này nước mặn, từng đóm lân tinh xanh lè tung toé dưới dòng chảy. Chợt anh ta đột ngột ngưng lại động tác, và vụt trèo xuống hầm tàu đánh thức Dũng .  Dũng vẫn đang trằn trọc, miên man với muôn ngàn ý nghĩ. Thấy thái độ hốt hoảng của người nhân viên, Dũng biết ngay có chuyện, và chồm ngay dậy . Chàng chợp lấy khẩu súng, dây đạn và trồi đầu lên boong tàu quan sát.
      Xa xa khúc sông bên dưới, Dũng nghe có tiếng người nói chuyện rầm rì, và tiếng dầm cọ vào be xuồng cồm cộp. Nheo mắt nhìn qua chiếc ống dòm hồng ngoại, Dũng thấy mờ mờ các bóng đen đang theo nhau lội bùn đi xuống bờ sông. Một hàng xuồng đang đậu dưới nước, và một chiếc xuồng bắt đầu băng sông.
      Chàng ra dấu cho các nhân viên im lặng, và chờ đợi . Ít phút , chiếc xuống thứ nhất mất hút bên bờ. Sau đó họ nghe có tiếng chim rút vài tiếng vang ra từ bờ sông bên kia . Đoàn xuồng bắt đầu  theo nhau bơi qua sông. Dũng bấm cò khẩu súng “flare” . Một luồng sáng vọt lên trời và phát nổ một tiếng nhỏ . Ánh hỏa châu bùng cháy, soi sáng rực rở một đoạn sông. Đồng thời tiếng súng đại liên nổ ròn rã từ hai giang đỉnh nhắm vào đám người giữa sông. Đàn xuồng chợt như một bầy cá bị động, lội tứ tán. Chúng hổn loạn ầm ỉ . Chiếc thì quay lại bờ, chiếc thì cố bơi qua sông. Có chiếc thì bị trúng đạn lật nghiêng. Những bóng người lặn ngụp trong nước, cố bơi vào bờ Những cột nước trắng xóa vụt lên bởi các trái đạn súng cối 81 ly bắn đi từ tàu. Lực lượng địch còn trên bờ, sau giây phút bất ngờ bắt đầu bắn trả .
     Những tiếng lắc cắc của AK nổ ròn rã. Những tiếng phụp phụp liên hồi của thượng liên, chen lẫn các quả B40 nổ ầm ì trên sông, trên bờ đất, các nhánh cây đứt tiện đổ rào rạc xuống nóc tàu. Dũng nói với Ngôn, người hiệu thính viên đang ngồi sát phía sau:
-Mình đụng ổ kiến lửa rồi. cở này phải tiểu đoàn trở lên...
- Ông thầy, mình phải coi chừng tụi giao liên, và đám đã qua bên này rồi.
Dũng cũng đã nghĩ đến điều đó. Có nghĩa là có thể mình sẽ bị đánh hai phía.nhưng sau vẫn chưa thấy động tỉnh gì? Vừa nghỉ đến đó, thì chợt có tiếng kèn đồng vang lên, và cùng lúc những tiếng hô xung phong vang dậy, ngay phía bờ đất bên trái, nơi hai chiếc giang đỉnh đang đậu. Dũng hét trong ống liên hợp:
- Tiểu đỉnh 2, bắn bờ bên trái. Tiểu đỉnh 1 bắn bên phải. Mở máy tàu, chuẩn bị chạy ra sông !!
     Tiếng đại liên nổ dồn dập từ các khu vườn trên bờ, dưới ánh hỏa châu các bóng đen chạy qua, chạy lại lại từ bờ vườn. Vài trái B40 nổ bùm bụp quanh tàu.
     Tiếng động cơ nổ ầm ì, Dũng ra lệnh lui tàu ra khỏi bờ để tránh các đợt xung phong đánh cận chiến của địch. Tàu lùi ra giữa dòng, Dũng gọi vô tuyến báo bộ Tư lệnh và xin pháo binh bắn ngay xuống vùng tàu vừa rời khỏi. Trời tối quá trực thăng không yểm trợ được.
Hỏa lực địch từ hai bên bờ bắn ra dữ dội.
     Hai chiếc giang đỉnh phải chạy ra xa một đoan. Địch lồng lộn bắn theo xối xả, những quả B40, B41 bay vụt ngang tàu nổ trên sông, bung cao từng cột nước trắng xóa trong đêm. Ánh trăng nhợt nhạt cũng hoảng loạn ẩn mình sau màn mây. Dũng không ngờ đụng nặng thế này. Toán chỉ có hai chiếc giang đỉnh loại nhẹ. Họ chỉ đi nằm kích đêm như thường lệ, để tiêu diệt những toán địch băng sông lẻ tẻ. Ai ngờ, một đơn vị lớn của địch đã nằm ém quân tại đây từ bao giờ, mà tình báo không nhận ra?
     Dũng biết nếu tàu bỏ vùng, thì địch sẽ hối hả vượt sông. Có lẻ chúng đang trên đường hành quân tới một mục tiêu lớn nào đó.Và đêm nay toán của Dũng đã bẻ gảy kế hoạch của chúng. Những tiếng sè rít gió trên trời, báo hiệu pháo binh đã bắn. Bờ sông lóe lên từng cụm lửa bởi đạn đại bác bắn tới từ quận lỵ.
     Dũng gọi về căn cứ pháo binh để điều chỉnh tọa độ đạn rơi. Địch vẫn bắn sát rạt tàu đang chạy tới lui giữa sông. Địch muốn tiêu diệt hai con kình ngư cứng đầu này, để thực hiện kế hoạch chuyển quân của chúng. Dũng nhỏm đầu lên quan sát đạn pháo, thì một tiếng nổ bùng ngay giữa tàu. Mùi dầu cháy bốc lên khét lẹt. Dũng mơ hồ nghe tiếng gọi eo éo trên máy vô tuyến. Chàng cảm thấy thân thể chợt nhẹ nhỏm. Âm thanh chung quanh chợt trở nên mơ hồ, như từ đâu vọng lại. Những cột lửa chợt rực rở muôn màu như pháo hoa. Bầu trời trong sáng, ánh trăng dịu dàng tỏa xuống. Dũng thấy mình bị cuốn hút vào một vòm sáng chói lòa...
     Con sông Hậu Giang nước lên đầy lay láng. Bến phà Cần Thơ đang tấp nập xe cộ. Những ghe thương hồ chở khẩm lúa thóc, hàng hóa chạy nhẩn nha trên sông. Hai chiếc giang đỉnh khập khểnh chạy về căn cứ. Mệt mõi, chán chường. Họ chỉ muốn về bến nhà để nghĩ ngơi sau một đêm của tàn khốc.
     Còn mệt nhoài sau chuyến đi. Duyên nhận được điên thoại của Tuấn, bạn Dũng báo hung tin. Duyên không kịp sửa soạn hay trang điểm. Nàng vội vã ra ngay bến xe để xuống gặp Dũng. Ngồi trên xe, nàng khóc suốt chặng đường, khiến người chung quanh tò mò nhìn. Không còn để ý đến điều gì chung quanh nữa, nàng cứ khóc sụt sùi:
- Dũng ơi, đừng chết nghe anh. Hãy sống với Duyên trên cõi đời này. Dù chúng mình không duyên nợ, nhưng anh phải sống để Duyên biết rằng trên đời này còn có anh. Để nếu Duyên có vấp ngã, lầm lỡ trong cuộc đời, em biết rằng vẫn còn đó,  tình yêu của anh độ lượng, an ủi cho Duyên.
     Anh ơi, Duyên vẫn yêu anh. Nhưng cuộc đời mình có hai lối đi khác nhau. Dù không còn chung hướng, nhưng Duyên vẫn mãi là của anh.Ánh nắng rọi xuyên qua mành cửa sổ, ánh màu vàng tươi tắn. Có tiếng khóc thút thít ở cuối phòng, Dũng choàng mở mắt, căn phòng vắng lăng. Đầu óc mụ mị choáng váng. Đầu chàng quấn băng trắng toát. Dũng vừa rời khỏi cơn mê chập chùng từ sáng qua đến giờ. Trong cơn mê, Dũng lại thấy chiếc xe tang trống rổng không quan tài, mà chàng đã từng mơ thấy một lần. Nhưng người đi phía sau xe không phải là Nguyên, mà là Duyên trong bộ áo tang đen tuyền.
     Dũng ngơ ngát giây lát, và chàng chợt nhận ra đây là phòng bệnh viện. Có bóng người lờ mờ ngồi trên ghế dưa nơi cuối phòng, đầu gục vào tay và hình như đang khóc nho nhỏ. Cạnh đó là chiếc va-ly nằm trên sàn.
     Dũng chợt nhớ mọi việc đã xảy ra, và chàng cũng hiểu người đó là ai. Chàng thầm nghĩ : " Duyên trở lại đây thăm mình là vì lòng đau xót. Hay chỉ vì muốn xác định thêm lý do cô ấy bỏ đi lấy chồng là đúng. Đời lính phong trần biết sống chết khi nao!
     Có tiếng con thạch sùng chắc lưỡi trên trần nhà, âm điệu nghe buồn tênh, đơn lẻ...

Phong Vũ