Nguyệt San Số 15


Trên Đồi Tăng Nhơn Phú
Tác giả: Cung Vũ
Thể loại: Truyện ngắn   

            Trời phật thánh thần thiên địa ông bà ông vải mà thương tôi, độ trì cho tôi được khoẻ mạnh qua được giai đoạn huấn nhục tân khoá sinh này, gắn được con cá alpha lên cổ,...rồi ra trường với cái quai chảo đen thui, thì tôi tự hứa trong lòng, tự thề trong bụng, thằng Nghĩa chó chết mà xui xẻo gặp lại tôi ở bất cứ đơn vị nào, bất cứ hoàn cảnh nào, tôi sẽ dộng cho nó một báng súng M-16 vô giữa mặt, cho dẹp lép cái mũi trâu đáng ghét của nó. Nó mà chống cự, tôi sẽ tặng cho nó một viên vô bụng. Không, một băng, nguyên băng cong M-16 ba mươi viên, thêm một viên nằm sẵn trong nòng là 31 viên, ria từ dưới lên trên cho nó tét háng lủng bụng nát đầu, rụng xuống như một trái mít. Tôi thề!..
            Thằng chó chết đó, nó cũng là tân khoá sinh như tôi, đầu cũng bị hớt trụi lủi như tôi, cũng bò lê bò càng hít đất túi bụi như chúng tôi, không hiểu sao, mới qua ba bốn ngày, Đại đội trưởng gọi nó lên văn phòng nói qua nói lại gì đó, giao cho nó chức Sinh viên sĩ quan Đại đội trưởng tác chiến kiêm Kỷ luật Đại đội.
            Với chức vụ như vậy, nó sướng thấy mồ tổ, không còn bị huynh trưởng hướng dẫn phạt tới phạt lui như chúng tôi, mà ngược lại, nó còn có quyền lôi đầu bất cứ đứa nào trong 118 SVSQ trong Đại đội ra phạt. Nó phạt cả nón đỏ, nón xanh, nón vàng là các SVSQ tuần sự thay phiên nhau làm đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng. Mỗi buổi sáng khi Đại đội tập hợp, tuần sự Đại đội trưởng chưa thổi còi tập hợp, đã thấy nó đứng sẵn một bên sân. Tên nào lôi thôi lếch thếch, quần áo không chỉnh tề, chạy ra không kịp, đều bị tuần sự Đại đội cho hít đất mệt nghỉ. Nếu thằng Kỷ luật không có mặt ở đó, mấy thằng tuần sự làm Đại đội trưởng 3 ngày có thể sẽ tha tào chúng tôi, hoặc để đền ơn đáp nghĩa, hoặc để gây cảm tình phòng khi đến phiên chúng tôi lên chức sẽ tha phạt lại. Có thằng Kỷ luật đứng đó, dù nó có làm bộ như không thấy gì, đám tuần sự cũng lôi chúng tôi ra phạt đủ. Chúng tôi thù ghét cái bản mặt khó ưa nó. Sao nó không nằm trong ba-rắc ngủ khò như mấy ông sĩ quan cán bộ, cho chúng tôi được ...nhờ? Phải chi nó đừng thèm ló đầu ra sân, cuộc đời ô trọc này sẽ đỡ khổ biết mấy! Sao nó cứ dậy sớm hơn cả mọi người, và đứng ì ra đó như bức tượng ông Ác trên chùa, khiến lũ tuần sự phải làm tròn phận sự, hành xác chúng tôi?
            Chúng tôi thù nó. "Chúng tôi" đây bao gồm nhiều băng trong Đại đội, không phải mình tôi. Vì hai chữ "Kỷ luật" viết tắt là "KL" nên chúng tôi nguỵ thoại truyền tin thành "Kiến Lửa", và bài hát tự nhiên trở thành "khoái khẩu" của chúng tôi là... Chiều nay kiến cắn cu sưng chù vù, không có tiền mua thuốc dán dán con cu!
      Chúng tôi cố tình để cho tiếng hát hậu phương lọt vô tai nó. Nó nghe, nó hiểu và nó tảng lờ. Còn cười cười nữa mới tức chứ! Chúng tôi thù nó thâm xương cố đế. Sao mà nó khó nhá thế!
      Đại đội tập hợp xong, Thư-ký Đại đội đọc nhật lệnh và các thông cáo của nhà trường. Tuần sự Đại đội trình diện đơn vị lên sĩ quan cán bộ. Nếu có sĩ quan cán bộ hiện diện, chúng tôi khoẻ. Các ông chỉ nhìn qua một vòng, huấn dụ vài ba câu rồi cho chúng tôi lên đường đến lớp hoặc ra bãi tập. Khi không có sĩ quan cán bộ, tuần sự trình diện đơn vị cho SVSQ Kỷ luật. Mụ nội nó! Nó đứng đó mà gọi đúng chóc tên của những thằng vắng mặt, những thằng bê bối và cả những thằng đang lầm bầm rủa xả nó. Và chuyện gì xảy ra sẽ xảy ra. Tuần sự sẽ lôi chúng tôi ra mà phạt. Nó không thèm phạt chi cho mệt. Khỏi phải la hét cho ráo cổ. Nó chỉ nói đủ to cho mọi người nghe rõ. Nó chỉ phạt tuần sự, nếu tuần sự làm sai qui luật của trường Bộ binh.
       Nhưng... nói thì nói vậy, chẳng thà nó không phạt. Nó mà phạt thì chỉ có nước chết!
      Có vài lần nó phạt toàn thể Đại đội. Nói là toàn thể, vì kể cả nó. Nó lý luận: các anh bê bối là do một phần lỗi ở tôi, vậy thì chúng ta cùng thi-hành lệnh phạt: 100 cái hít đất!
      Tổ bà nó, cái con quái vật đó sao nó khoẻ thế. Mọi người lên, nó lên, mọi người xuống, nó xuống. Đến 70, 80 cái, phần lớn đã chịu phép, nằm ì ra đất, chỉ còn chừng hai chục kiện tướng cố trân mình hít đủ số như nó. Rồi nó đứng dậy gọn gàng, sửa sơ quần áo, trả quyền chỉ huy cho các tuần sự. Một trăm cái hít đất, sáng hôm chúng tôi cầm súng rung tay, vậy mà nó sởn sơ như không, sẵn sàng "chơi" thêm 100 cái nữa, nếu như chúng tôi tỏ ra bê bối tập-thể, đi không thẳng hàng, hát không lớn tiếng, tập hợp uể-oải, chậm trễ,.. Nó nói: Tôi không đặt ra qui luật. Qui luật là của nhà trường. Chúng ta đã vào đây thì phải tuân theo. Chín tháng nữa, chúng ta ra trường là hết!.. Tôi nghĩ: Ừ, chín tháng nữa ra trường, mầy "hết", chứ tao còn đủ 31 viên y nguyên đây!..
            Sợ nhất là lệnh phạt dã chiến. Ai từng là SVSQ đều "tè" loại phạt này.
            Người bị phạt dã chiến phải trình diện Kỷ luật Đại đội lúc 1 giờ sáng, là lúc mọi người ngủ ngon giấc nhất. Đứa bị phạt phải quần áo chỉnh tề, trang bị, súng ống đầy đủ với 30 kí lô đồ đạc trên người, trình diện nó trước sân Đại đội. Nó sẽ bắt trải pông-sô, bày đầy đủ các món ra đó cho nó kiểm, từ cái bàn chải đánh răng cho đến hộp xi-ra đánh giày. Nó khám súng xem có được lau chùi sạch sẽ và đúng cách không. Khám lưỡi lê xem có rỉ sét không. Khám chăn màn xem có hôi hám không. Khám bi-đông xem có đầy nước không.
            Mọi thứ đâu đó xong xuôi, kéo dài cũng đến cả giờ đồng hồ rồi mới bắt đầu phần phạt thể chất: hít đất, nhảy xổm, chạy, bò giao-thông-hào, v.v. và v.v. Khi nó siêng, nó phạt đủ 36 món mà quân trường bày ra, là đại phúc cho mấy đứa chịu phạt. Có khi nó ể mình, lười biếng, nó không tự tay phạt mà gửi chúng tôi đi "du học", nghĩa là mang đầy đủ trang bị chạy khắp các Đại đội trong Tiểu đoàn để xin chữ ký các sĩ quan cán bộ. Đứa đi xin chữ ký là thằng phạm tội. Ngoài tội cũ ở đại đội, còn chồng thêm tội mới, là đang đêm xồng xộc chạy tới "làm phiền hàng xóm đang cần sự yên tĩnh để nghỉ ngơi." Thế là chết với các quan cán-bộ! Các vị này có khi đứng ra phạt, có khi giao cho Kỷ luật Đại đội của họ, và mấy thằng chó chết này nó gấu như nhau, nó hành chúng tôi đến nơi đến chốn. Như vậy, thay vì chịu một lần phạt ở sân nhà, chúng tôi sẽ bị hành gấp bốn lần, ở các sân "bạn." Bởi vậy, mỗi lần trình diện dã chiến với nó, được nó phạt tại chỗ, chúng tôi mừng thầm. Mừng nhưng vẫn oán. Mừng bao nhiêu, oán bấy nhiêu, và ghi xương khắc cốt cái ngày oan gia gặp nhau trong ngõ hẹp ở ngoài đơn vị.
            Trong Đại đội, có lẽ tôi là đứa có nhiều ân oán giang hồ với thằng Kỷ luật hơn ai hết, nhất là từ khi tôi gặp con Hoa.
            Hoa bán hàng trong một quán nước ở khu gia-binh. Nàng không thuộc hàng hoa khôi, hoa hậu, nhưng trong khu gia binh ở đồi Tăng Nhơn Phú Thủ Đức, nàng coi rất mát mắt, da trắng, tóc dài, má lúm đồng tiền và giọng nói trời cho hơi đả đớt nên nghe rụng rún luôn.
            Lần đầu tiên Hoa thấy tôi, nàng không để ý, vì tôi cũng đầu trọc, da cháy nắng, mặt mũi vêu vao, quần áo thùng thình như trăm ngàn các tân khoá sinh khác, nhưng khi tôi uống nước, trả tiền và cho luôn tiền thối khá nhiều, nàng để ý liền. Ở xứ mình đâu có ai cho tiền thối, trừ mấy thằng dại gái như tôi! Nhưng mà, các cô đâu biết tôi dại gái. Các cô tự tin và cho rằng họ ngon lành, đáng được đối xử đặc biệt mà phần lớn đàn ông con trai cận thị đui mù ngớ ngẩn ngu ngốc không biết. Cho nên, tôi lọt vô mắt xanh của Hoa cái rụp.
            Sau năm ba lần tỏ vẻ hào hoa phong nhã, khi tôi nắm nhè nhẹ năm ngón tay ướt nhóc nhách nước đá của nàng, Hoa cười duyên, rút nhẹ lại và không có phản ứng lạnh nhạt như đối với mấy anh dê cụ khác. Vài lần sau, mỗi khi trốn trại ra khu gia binh chơi, tôi đã tự động phát cho mình cái chỗ đứng ngay trong quầy, bên cạnh Hoa, phụ nàng bào nước đá, múc chè, thối tiền, y như ... đày tớ trong nhà. Bà chị của Hoa cũng vui vẻ cho tôi được đứng phụ. Ông anh rể của Hoa, một hạ sĩ quan vệ binh của trường, có lúc gặp tôi ở đó. Anh ta nhìn tôi với một sự ngạc nhiên không thích thú, nhưng cũng không nói gì. Dù sao, chỉ vài tháng nữa tôi đã trở thành sĩ quan, ở giai cấp chỉ huy, trong khi anh ta muốn leo từ trung sĩ lên tới chuẩn uý, cũng mệt cầm canh chớ có dễ dàng gì, nên anh ta phải nể chút chút...
            Có lần tôi đang phụ Hoa rửa ly thì thoáng trông thấy thằng Kỷ luật và thằng Thư ký Đại đội lò dò đi tới. Tôi biến thật lẹ ra phía sau rồi tìm đường lộn về trại, lòng thầm uất ức. Ức hơn nữa, hôm sao gặp tôi, Hoa hỏi dò:
            - Cái anh gì mang bản "KL", ảnh vừa đờn vừa hát cái bài gì đó trên sân khấu tất niên hôm nọ, là bạn trong Đại đội của anh phải hôn?
            Tôi ậm ừ cho qua, rồi Hoa bận tíu tít với khách nên không gạn hỏi thêm cho đến khi tôi trở lại trại. May phước!
            Hôm sau nữa, Hoa lại kể:
            - Cái anh ca sĩ đó cùng quê với anh rể em. Khi nào anh xuống chơi, rủ ảnh theo nhen.
            Tôi thầm kêu khổ. Thôi rồi. Không ngờ em Hoa của tôi lại bị quyến rũ vì giọng kèn tiếng quyển của người ta. Tôi nói bừa, giọng dứt khoát:
            - Thằng chả ...vợ con đùm đề rồi. Rủ xuống đây làm gì?
            Hoa chưng hửng, và có vẻ bâng khuâng. Tôi cũng sượng ngang. Hôm đó chúng tôi ít trò chuyện với nhau và khi về trại, tôi quên không nắm tay nàng một cái như thường lệ.     
            Cuối cùng rồi thì chuyện cũng qua. Thằng Kỷ luật không mò xuống khu gia-binh nữa. Lũ chức sắc chúng nó gồm thằng Đại khí lo về khí giới của Đại đội, thằng Đại diện SVSQ, thằng Thư ký và thằng Đại chiến lo về tác chiến và kỷ luật, tất cả đều gần "mặt trời", thân sĩ quan cán bộ. Năm đứa chúng nó dọn lại kho khí giới cho gọn, tạo ra một phòng riêng để quây quần với nhau chứ không nằm ba-rắc như chúng tôi. Chúng nó nấu cháo, nấu chè, pha cà phê, ca hát, nhậu nhẹt với nhau và với sĩ quan cán bộ chứ ít khi lê la xuống khu gia-binh như lúc còn là tân khoá sinh. Lạy Trời! Chỉ có em Hoa thỉnh thoảng cứ nhắc tới "anh gì ca sĩ", cho đến khi thấy tôi cố tình xụ mặt xuống, nàng mới chịu thôi. Và tôi thù nó thêm một cấp nữa!
            Rồi dần dần cả tôi và Hoa đều tránh không nhắc đến Nghĩa. Mối tình chúng tôi phát triển chậm chạp nhưng đều đặn.
            Có lần, trước khi về trại, ngó trước ngó sao không thấy ai, sau khi nắm tay Hoa, tôi kề mũi "thơm" một cái thật nhanh lên má nàng. Tôi làm đại và hồi hộp chờ Hoa phản đối. Không ngờ Hoa ôm tôi thật chặt, ứa nước mắt:
            - Đời em khổ quá! Anh ơi!..
            Nghe em than đời em khổ, tôi than thầm, chết mẹ rồi! Dám em đã có vài ba mối tình lớn tình con nào đó rồi bị mấy chàng thay phiên nhau đá đít phụ bạc không chừng. Xuân xanh hơ hớ thế này giữa mấy ngàn sinh viên sĩ quan, hoa rụng giữa rừng gươm, lửa gần rơm lâu ngày không cháy cũng xém xém. Không biết có cha nội nào thò tay ngọc thọc tay ngà bẻ mẹ nó cái cành thiên hương khiến cho em Hoa tiếc của rên than áo não?
            Em Hoa ơi, mới từng đó tuổi mà kể khổ, là sao? Em có bồ, có thể có bầu, rồi bị tình phụ, rồi người yêu quất ngựa chuối truy phong phải không em? Nếu có bầu, em phá thai hay đẻ lén rồi giao cho bà ngoại coi sóc để mò tới khu gia binh này mong vồ được một chú chuẩn uý tương lai khác, làm lại cuộc đời? Hay là bị ép duyên, phải lấy một chú chệt ve chai nào đó, khiến em phải bỏ nhà ra đi, sống lăn lóc với mấy em bụi đời trước khi trôi giạt về đây? Hay là em chết chồng? Chồng em là dân vệ, nghĩa quân gì đó ở quê, đi ruồng đi bố bị VC phục kích đòm mấy phát?..
            Thế là đêm đó tôi liều mạng trốn trại, ngủ lại nhà Hoa để nghe nàng tâm sự lòng thòng, xem đời em nó khổ tới cỡ nào.
            Thành thật mà kể, nói là "ngủ" lại, nhưng đêm đó chúng tôi không hề ngủ mà cũng không hề nằm, vì Hoa nhất định không chịu vào giường. Hai đứa cứ ngồi ngoài bàn, nói chuyện thâu đêm...
            Và hôm sau, thằng Kỷ luật gọi tôi lên văn phòng. Nó nặng mặt: Ngủ bên ngoài khu gia binh là điều cấm kỵ đối với SVSQ. Cảnh cáo lần thứ nhất, không trình sĩ quan cán bộ.
            Tôi thù cái thằng thâm độc. Nó không báo cáo, hay chưa báo cáo, có nghĩa là nó treo cái dao lơ lửng trên đầu tôi để đó. Nó làm tôi bần thần bứt rứt, mất ăn mất ngủ, và nhất là ít khi dám trốn xuống khu gia binh, trừ khi nó đi phép đặc biệt.
            Cũng may, thằng chó chết hay đi phép đặc biệt lắm, hết chuyện nọ tới chuyện kia. Đi phép nhiều, không ai làm việc, nó trình sĩ quan cán bộ để đặt ra chức ... Phó Kỷ luật để phụ tá, và thay nó khi nó vắng mặt. Quỉ thần ơi, thằng phó còn siêng hơn thằng chánh! Chúng tôi lâm cảnh một cổ hai tròng, và lại thù nó thêm một cấp nữa.
            Hoa tắt đèn điện, vặn nhỏ ngọn đèn dầu, ngồi đối diện với tôi, tay trong tay rất là chay tịnh. Tôi để ý thấy bàn tay nàng bự xộn chứ không thon thả như tay ngà của các em Trưng vương, Gia long, mà tôi hằng tưởng tượng, nhưng được cái là cũng hơi hơi mềm chứ không chai cứng như các thôn nữ miền quê. Tôi được mân mê tay nàng, từ đầu ngón tay cho tới cùi chỏ, lên tới đó là cấm địa, không leo cao hay tạt ngang được nữa.
            Nàng kể chuyện đời nàng, lưu lạc từ xã Thới thuận, Bình đại dưới miệt Bến Tre lên đây. Mẹ nàng ở lại giữ nhà. Hai chị em và theo ông anh rể dọn về khu gia-binh được mấy năm. Nàng kể chuyện trồng chuối, trồng dưa hấu, trồng hành, trồng hẹ, trồng đu đủ, bằng giọng kể đều đều nghe hơi buồn ngủ, nhưng không thấy có gì là "khổ lắm anh ơi". Nàng có ba người anh trong thời chiến, nhưng hỏi ở đơn vị nào, nàng chỉ lắc đầu, tỏ vẻ buồn, không nói. Huynh đệ kiến giả nhất phận, đời ai nấy lo, trai tráng nào trốn khỏi chuyện đi lính, như tôi đây sao, có gì mà buồn, mà than thở. Cái em này lộn xộn quá, "thơm" cái nữa nghen.
            Nàng hơi nghiêng đầu né tránh, đẩy nhẹ mặt tôi ra, rồi bất ngờ "thơm" lại tôi thật nhanh khiến tôi ngẩn ngơ, choáng váng, trống ngực dộng thùng thình. Hoa cười, hàm răng trắng mở ra, khoe hai cái răng Dracula hơi khấp khểnh mới có duyên làm sao. Rồi nàng chợt thở dài như để "thắng" tôi lại, không cho ngon trớn, khi khám phá ra tay tôi đã vòng qua cái eo ếch mềm mại của nàng, kéo sát lại gần.
            - Biết bao giờ đất nước mới hết khổ đây hả anh?
            Trời đất! Chừng nào nó hết khổ thì kệ tía nó. Tụi mình đang bắt đầu sướng thì hãy sướng cái đã!
            Hoa ghịt mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi, giọng nghiêm nghị:
            - Anh! Anh là thanh niên, là rường cột của đất nước, là niềm tin và hi vọng của cả dân tộc, anh không thấy đất nước mình đang khổ hay sao?
            Tôi hơi ngập-ngừng:
            - Thì tại vì... giặc từ miền Bắc vô đây, bàn tay chém giết đồng bào...
            Hoa gắt:
            - Không phải! Em không nói chuyện đó...
            Rồi nàng dịu lại, châm trà vào tách tôi, nhẹ nhàng hỏi về ông nội ông ngoại tôi, ông bà ông vải, ba tôi má tôi, cô dì chú bác anh em bạn bè họ hàng hang hốc tôi. Nàng ngồi nghe rất thành khẩn, thỉnh-thoảng hỏi chêm vào khiến tôi hứng chí kể ráo, có khi còn thêm mắm thêm muối vô cho câu chuyện nó mặn mà. Khai báo gần xong thì trời cũng sắp sáng, tôi lâi ôm eo Hoa ghì siết nhè nhẹ cho đến khi nàng đẩy mạnh ra, tôi mới giật mình, "thơm" gỡ một nữa cái rồi len lén mở cửa bước ra tìm đường về trại.
            Tôi biết chỗ anh rể của nàng phụ trách canh gác trên tuyến phòng thủ nên luôn luôn mò qua mấy vòng rào kẽm gai một cách êm thấm.
            Bò vào ba-rắc, mò mẫm về phía giường định ngả lưng được vài chục phút cũng đỡ khổ, trước khi Đại đội tập-hợp. Ai ngờ, thằng Phó Kỷ luật đã nằm chình ình tại đó tự bao giờ. Nó nằm ngay trên giường tôi mà ngủ để canh tôi về. Biết vậy, tôi đã mò vào cái giường bỏ trống của nó mà ngủ để dễ cãi!
            Thằng Phó nghe động, mở mắt ra nhìn tôi, rồi ngồi dậy, bước ra:
            - Ngủ đi! Tối mai ...dã chiến.
            Tôi nóng bừng một bên mặt vì giận. Bên kia tái ngắt vì sợ. Quê hương còn đau khổ, tôi và em Hoa chưa bàn xong chuyện cứu nước, làm sao tôi giữ cái hẹn dã chiến cho được! Mà liều mạng ngủ lang đêm nữa thì chuyện gì xảy ra đây? Nhốt đồn Quân cảnh 301, và dám bị quăng ra Đồng đế cho đeo cánh gà trung sĩ lắm chứ chẳng chơi.
            Tôi chống chế:
            - Anh là Phó Kỷ luật. Anh không có quyền phạt. Chỉ có Kỷ luật mời có quyền phạt.
            Thằng Phó Kỷ luật ngạc nhiên vì thái độ anh hùng của tôi. Nó nhếch mép cười đểu:
            - Tôi không có quyền phạt, nhưng tôi có quyền báo cáo. Anh muốn tôi báo cáo cho sĩ quan cán bộ hay trình cấp trưởng của tôi?
            Tôi làm thinh không trả lời, chui vào giường ngủ liền...
            Một giờ sáng hôm sau tôi được lệnh trình diện dã chiến với sĩ quan cán bộ, vì thằng Kỷ luật đang rong chơi đâu đó dưới miệt Sài-gòn chưa về. Ông sĩ quan dụi đôi mắt đỏ vừa choàng thức dậy. Ông ta hấp háy nhìn tôi, quẳng cho cuốn sổ trực, ra lệnh:
            - Tôi cho anh đi du học!
            Vậy thôi. Gọn gàng có 6 tiếng, mà tôi phải vác trang bị nặng nề lặc lè chạy qua các Đại đội bạn xin chữ ký và dấu đồng đóng vào. Đêm đó hên quá, tôi chỉ bị 10 hít đất, chạy lăng quăng một lúc xin được đủ chữ ký. Mấy ông kẹ thích ngủ hơn thích phạt, chìa sổ ra là ký liền rồi cho sinh viên trực đóng dấu. Chỉ độ một giờ sau tôi đã vòng về trại với 4 chữ ký ngoằn ngoèo và 4 con dấu đỏ chót. Ném cuốn sổ cho sinh viên trực, ném ba lô súng ống vào chỗ là tôi ba chân bốn cẳng chạy tiếp ra khu gia binh.
            Tôi nhè nhẹ gõ cửa theo ám hiệu Cọc ... cọc cọc cọc ... cọc cọc! Gõ đúng ba lần thì Hoa rón rén mở cửa. Trời ơi sao giờ này anh mới tới? Tôi xô nhẹ Hoa vào trong để khép được cửa rồi khoá ngay miệng nàng bằng một cái hôn nồng cháy. Hôn môi đàng hoàng. Hoa không đẩy tôi ra như thường lệ mà còn ôm tôi cứng ngắc. Có điều môi nàng cũng mím lại chặt cứng khiến tôi mất hứng, chuyển sang hôn trơ hôn trất lên má lên trán lên mắt nàng. Hoa cười hích hích kéo tôi lại bàn, ấn tôi ngồi xuống ghế rồi vòng qua bên kia ngồi đối diện tôi cho nó ...an toàn.
            Hay bàn tay nàng ân cần cầm hai bàn tay tôi. Mắt nàng chăm chú nhìn sâu vào mắt tôi. Nàng nói:
            - Những gì anh tâm sự với em đêm qua phần lớn đều đúng y như lời anh nói. Má em có biết ông A bà B bác C trong dòng họ của anh. Họ đều là người tốt. Nhất là chú D...
            Trời đất ơi! Tôi có kể huỵch toẹt cho Hoa biết chú D của tôi sao? Tôi điên rồi! Chú D đang học Y ở Sài gòn thì bị móc nối hoạt động trong Tổng Hội Sinh Viên với Huỳnh Tấn Mẫm. Sau vụ Mậu Thân, chú D chạy thoát ra chiến khu Dương Minh Châu rồi không biết đã đi đâu về đâu. Chuyện này tôi phải giấu chứ. Đây là trường Bộ Binh Thủ Đức mà, đâu phải chỗ để nói về những thành phần mặc dù cùng gia đình nhưng không cùng chiến tuyến với mình! Làm sao mà Hoa cạy được răng tôi để tôi nhả câu chuyện chú D ra? À phải rồi. Nàng nói nàng biết anh Lê Văn Nuôi, rồi nàng có nghe nói tới anh Huỳnh Tấn Mẫm trong Tổng Hội Sinh Viên. Nàng nói nàng "thần tượng" hai nhân vật đó nên tôi hào hứng kể phăng ra tôi cũng có ông chú chơi thân với họ, thành ra...
            Tôi thở dài, nói nhỏ:
            - Em làm như em là An Ninh Quân Đội không bằng! Cái gì anh kể ra em cũng điều tra kiểm chứng...
            Hoa chồm tới áp chiếc má đang nóng bừng bừng của nàng vào má tôi:
            - An Ninh Quân Đội mà nhằm nhò gì! Em còn giỏi hơn nhiều...
            Không biết vô tình hay cố ý, Hoa gác một chân nàng lên đùi tôi. Tôi không bỏ qua cơ hội tốt, nắm lấy cổ chân thon nhỏ của nàng nắn nhẹ mấy cái, rồi thả cho năm ngón tay tiếp tục bò tới, tiến sâu vào vùng đất địch. Nhưng than ôi, đụng tới đầu gối nàng là hết mức, cánh tay tôi bị cạnh bàn cản lại. Dù sao đi nữa, có vài tấc da thịt con gái thon gọn, mềm mại trong tay để mân mê giữa chốn quân trường cằn cỗi bụi mù sỏi đá này cũng đã là hạnh phúc lắm rồi. Tôi chăm chỉ khai thác chiến lợi phẩm, trong khi Hoa mê man kể chuyện đời nàng...
            Nàng có ba người anh đi bộ đội... không, đi du kích thì đúng hơn.
            Thì kệ mẹ tụi nó! Cái bắp vế ấm áp và săn cứng của con em gái ba thằng du kích tép riu đó đang nằm gọn trong tay tôi, đủ biết thắng lợi về ai. Hoa thương ba người anh của nàng lắm. Họ là những người con cưng của tổ quốc, là những chiến sĩ anh hùng. Thì cũng kệ mẹ chúng nó! Tôi mà đè ngửa được con em gái của tụi nó ra, tôi sẵn sàng gắn cho chúng nó dăm ba cái huân chương kháng chiến.
            Đột nhiên Hoa rút chân về cái rột, hai tay khoanh trên bàn, mặt nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt tôi:
            - Anh Chí! Dòng họ của anh tuy là thành phần trung nông địa chủ nhưng đã sản xuất ra được những dũng sĩ kiên cường như chú D, em rất sung sướng được ...kết bạn với anh và em mong muốn anh sẽ lập nên được công trạng lẫy lừng như chú D vậy. Được như vậy thì em sẽ rất tự hào được nương tựa đời em vào anh như một cây nhỏ dựa vào cây lớn.
            Tôi hơi hụt hẫng:
            - Thì mai kia ra trường, anh chỉ huy một trung đội, làm trung đội trưởng, rồi sẽ lập công trận, thăng cấp, lên chức, không xanh cỏ thì đỏ ngực với huy chương, em sẽ là bà đại uý, đại tá,.. biết đâu!
            Cằm Hoa bạnh ra, giọng lành lạnh:
            - Đại tá hay đại tướng ...lính đánh thuê, em cũng không ham! Em chỉ mong anh được như anh ba, anh tư, anh năm của em hay chú D của anh!
            Tôi chụp lấy bàn tay, bây giờ đang lành lạnh của nàng, lắc lắc:
            - Anh làm sao được, anh đang ở đây, anh đang được rèn luyện để trở thành cấp chỉ huy...
            Hoa nhẹ giọng:
            - Ở đâu anh cũng làm cách mạng được, miễn là anh có lòng với tổ quốc, với nhân dân...
            Rồi Hoa đứng dậy, đi vòng qua bàn, ôm tôi vào lòng, kéo đầu tôi tựa vào ngực nàng, nói nhẹ như cơn gió thoảng:
            - Miễn là anh thương em, đi cùng con đường với em, em không tiếc gì với anh hết!
            Tôi cảm động ôm lại, mân mê một bên ngực nàng. Hoa hơi giật mình, nhưng để yên. Nàng nói:
            - Em không tiếc gì hết, một khi đất nước mình hoà bình...
            Nàng không tiếc, nhưng thằng anh rể của nàng có vẻ tiếc. Hắn từ đâu bên trong lù lù bước ra, khẽ đằng hắng, nói một câu xong quay vào ngay:
            - Anh chuẩn bị về trại, sắp sáng rồi!
            Tôi giật mình nhớ ra, vội hôn Hoa một cái rồi mở cửa đi liền...
            Thằng Kỷ luật đứng ngay đầu ba-rắc, tôi bước vào thì đụng mặt nó liền, không làm sao tránh kịp. Tôi lừ khừ:
            - Dậy sớm vậy, cấp trưởng?
            Nó đáp lại, cũng khật khừ không kém:
            - Về sớm vậy ha!
            Viên Thiếu tá An Ninh Quân Đội đẩy nhẹ tách trà về phía tôi:
            - Anh Chí! Mời anh! Anh hút thuốc không?
            - Dạ không, thưa Thiếu tá.
            Ông tá rót tách trà thứ hai mời thằng Kỷ luật Đại đội:
            - Uống đi anh. Anh cũng không hút thuốc. Tuổi trẻ bây giờ lành mạnh hơn chúng tôi hồi đó.
            Ông ta đốt cho mình một điều Cotab, rồi hấp háy mắt sau màn khói mỏng:
            - Anh biết gia đình cô Hồng từ bao giờ?
            Tôi hỏi lại:
            - Thiếu tá muốn nói chị Hồng, anh Bê ở trại gia binh?
            Ông tá gật đầu:
            - Đúng rồi, chị ruột và anh rể của cô Hoa đấy.
            Tôi đáp:
            - Thưa Thiếu tá, em mới biết họ mấy tháng nay.
            Ông tá nói:
            - Anh ở lại đêm dưới quán bao nhiêu lần, tôi biết hết.
            Tôi nhìn thằng Kỷ luật, ánh mắt chớp rực lên. Ông tá chừng như trông thấy, can thiệp:
            - Không phải anh này báo cáo. Tôi có tai mắt của tôi. Sinh viên sĩ quan Kỷ luật chỉ lo về Kỷ luật. Nhiệm vụ An ninh là của tôi.
            Thằng Kỷ luật đứng dậy, xin phép:
            - Xin phép Thiếu tá cho tôi qua Thư viện. Khi nào xong, Thiếu tá cho gọi...
            Ông tá gật đầu. Thằng Kỷ luật chào tay rồi đàng sau quay theo lối cơ bản thao diễn, đi ra. ĐM! Thằng khéo làm bộ làm tịch ra vẻ quân trường!
            Ông tá ngồi "tâm sự" với tôi gần hai tiếng đồng hồ. Khi ngọt ngào, khi chua chát, khi cứng rắn, khi ôn tồn. Hết trà tới kẹo đậu phộng. Hết kẹo đậu phộng tới trà. Khi ông nói. Khi ông hỏi. Trong hoàn cảnh và thời gian đằng đẵng ấy, có gì mà tôi giấu mãi được với cái con người chuyên nghiệp, khôn ngoan, chậm rãi và đôi khi rất lạnh lùng ấy. Tôi vừa sợ sệt, vừa cảm kích, vừa nể nang và cũng vừa có chút chán ghét, nhất là mấy câu nói cuối cùng khi ông ta đứng dậy, cho phép tôi về trại:
            - Cô Hoa đã dọn về Kiến hoà sáng hôm kia.
            Ông ta nói nhẹ nhàng mà tôi nghe như sấm sét nổ bên tai. Tôi mới bị giam ở đồn Quân cảnh 301 có bốn năm ngày mà cả trái đất này dường như thay đổi hết rồi.
            - Nhà mẹ cô ấy nằm sâu trong vùng xôi đậu. Muốn vào thăm cô ấy, anh phải có cả tiểu đoàn hành quân mở đường mới vô nổi.
            Mặt tôi tái xanh. Cổ tôi nóng bừng. Nước mắt tôi sắp ứa ra.
            - Khuya nay, Trung sĩ Bê bị bắt tại trận khi đang gài mìn claymore phục kích sinh viên đi bãi, định tái diễn vụ nổ ở cầu Bến Nọc năm nọ. Vợ anh ta, bà Hồng cũng đã bị bắt tại chỗ.
            Tôi bất giác ngồi phệt xuống nền nhà. Tôi cảm thấy chóng mặt, và buồn nôn.
            Ông ta vực tôi lên ghế, cho ngồi dựa lưng vào tường.
            - Chú D của anh cũng đã bị bắt trong tháng trước, khi lén lút về Sài gòn liên lạc với cánh nội thành.
            Lần này thì tôi nôn thật. Nôn thốc tháo.
            Ông tá hơi nhăn mặt, đưa mùi xoa cho tôi lau miệng.
             - Anh không có tội. Đúng ra là anh chưa kịp có tội. Gia đình Hồng Hoa mới bắt đầu móc nối anh, nhưng tôi tin là chưa có gì. Chú anh, thì theo hồ sơ của tôi, không liên lạc với anh từ ngày anh ta ra khu, và từ ngày anh vào quân trường.
            Thấy tôi có vẻ tỉnh táo hơn, ông tá an ủi:
            - Gia đình nào cũng có người bên này, người bên kia. Anh sắp trở thành sĩ quan Quân lực Việt Nam Cộng Hoà, chiến đấu để bảo vệ bờ cõi trước sự xâm lăng của làn sóng cộng sản, anh hãy trau luyện để trở thành một sĩ quan xứng đáng. Bây giờ anh về thẳng trại, không phải trở lại 301 nữa. Tôi sẽ gửi giấy phóng thích anh cho họ.
            Tôi muốn đứng lên giơ tay lên chào kính rồi quay về trại, nhưng tai tôi lùng bùng, hai chân cứng đơ...