Nguyệt San Số 7 với chủ đề
Nhôù ngöôøi thöông binh


 

***Lời giới thiệu của V.T : Không có nỗi đau nào bằng nỗi đau của những người lính chiến bại trận! Và tàn nhẩn hơn nữa là nỗi đau phủ trùm đời sống trong chế độ Cộng Sản của những thương binh VNCH với thân phận kẻ bại trận, vì họ đã chịu đựng đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần... Chính từ ngần ấy thương đau, những người Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa đã giải bày tâm sự của mình trong những vần thơ đầy xúc cảm, thương tâm và ai oán!!!! .. BBT website Nông-Gia Việt Nam / Nam Úc xin giới thiệu đến quí độc giả những bài thơ của các anh em TPBVNCH còn sống trong cảnh nghèo túng và bệnh tật ở quê nhà. Những bài thơ nầy, BBT đăng vào trang Thơ của Nguyệt San số 7, với chủ đề:
. . . . . . . . . . .Nhớ người thương binh . . . . . . . . . . . .

Những Tấm Lòng
TPB Bùi Phương

Bánh xe lăn trên đường đêm tối,
Không để lại dấu vết thời gian,
Chiến tranh đi qua người còn đó,
Còn cả nỗi đau xác thân tàn,

     Còn cả những người chinh chiến cũ,
     Một lòng son sắt với non sông,
     Với chí hờn căm, niền tủi hận,
     Thương xót vô bờ những chiến công.

Họ đã đem lòng yêu thương ấy,
Cho người tàn phế vận không may,
Cho cả những người con nằm xuống,
Hy sinh lặng lẽ nước non nầy../.

   Sài Gòn 17/9/2010
     Bùi Phương

Mệnh Thiên Sứ

Kính tặng ân nhân hải ngoại
Tôi hình dung nơi chân trời xa lắm!
Có một người vẫn nghĩ đến thời gian
Của ngày xưa và của những năm tàn
Ngẫm quá khứ xót xa lòng hiện tại
    Tôi hình dung một tấm lòng nhân ái
    Suốt cuộc đời chỉ biết đến hy sinh
    Nơi khắc khoải những tâm hồn suy kiệt
    Đang mong chờ một điểm sáng tương lai
Tôi hình dung một tâm hồn thanh khiết
Biến cuộc đời thành hạnh phúc chứa chan
Đem mùa xuân vào trong nắng huy hoàng
Mang chồi lộc cho mùa xuân ấm lại
    Tôi ngước mặt nhìn mùa xuân ngời mãi
    Ướt long lanh, màu hoa sắc lung linh
    Tôi vương vấn nơi chân trời xa ấy
    Lòng bao dung nhân hậu của tình người.

Bùi Phương
Sài gòn 05/01/2010

Xuân nầy nếu anh về!
***Khuyết Danh***
Lời BBT:
Nội dung bài thơ nầy là những lời nhắn gửi đến Việt kiều ở hải ngoại về quê hương ăn tết. Xin một chút tình cho những người thương phế binh VNCH, một thời chiến đấu trên sa trường, không may đã bỏ lại một phần thân thể, để giờ đây âm thầm lặng lẽ sống những tháng ngày khổ đau thiếu thốn...
Xuân nầy nếu anh về quê ăn Tết
Còn thương em xin anh hứa một lời
Thương phế binh còn khổ lắm anh ơi !
Tìm thăm họ, nói đôi lời an ủi .
Họ không trách anh, nhưng em thấy tủi
Nhớ ngày nào vì đất nước tang thương
Họ theo anh trên khắp các chiến trường
Cùng chia xẻ cảnh dầm sương dãi nắng .
Họ chiến đấu không vì riêng thù hận
Nhưng vì muốn giử nước chống xâm lăng
Cứu dân Nam khỏi cộng phỉ bạo tàn
Gây thảm cảnh nước tan nhà cửa nát .
Từ Lai-Châu núi rừng cao bát ngát
Từ Thái-Bình, Phủ-Lý, Vĩnh- Phúc-Yên
Từ sông Gianh và từ Bình-Trị-Thiên
Anh mang họ đến Cà-Mâu, Rạch-Giá .
Đời chiến binh trải qua nhiều nghiệt ngã
Anh lưu vong họ cũng chả vui gì
Vì thương binh đành im lặng đợi thì
Mong gặp bạn mừng nâng ly tái ngộ.
Đừng áo gấm về làng đi dạo phố
Hay nâng ly trong lữ quán năm sao

Mà nỡ quên cựu chiến sĩ, đồng bào
Đang thống khổ bởi cộng Hồ thổ phỉ
Tìm thăm họ không vì bất đắc dĩ
Mà vì nặng tình huynh đệ chi binh
Yêu tổ quốc nên họ đã hy sinh
Một nửa phần tay chân cho dân tộc .
Họ là những thương phế binh bất khuất
Là anh hùng, là chiến sĩ hiên ngang
Như quân Nam chiến thắng Bạch Đằng Giang
Là con cháu của Hùng vương lập quốc .
Nhớ nghe anh nếu còn thương Việt tộc
Còn biết hờn, biết nhục mất quê hương
Thì giúp dân diệt công sản bất lương
Xây dựng nước phú cường dân chủ trị ./.

Mùa xuân chết
Khất Vương :PBVNCH
 Hai mươi hai năm khắp nẻo non sông
Tôi là sương gió long đong bể đời
Trăng xuân đưa cảnh tuyệt vời
Gió xuân mang mác vọng lời âm ba
Hai mươi hai năm không cửa không nhà
Bạc màu áo trận nhạt nhòa xác xơ
Ngồi buồn đưa cảnh vào thơ
Gối đầu hiện tại tôi mơ thanh bình
Hai mươi hai năm từ cõi u minh
Nhớ gì tôi viết vào linh cảm này
Hai mươi hai năm dài biết bao nhiêu
Mộng mơ phủ kín sông dài núi cao

Khất Vương

Người sống từ vực thẳm

Độc Cước: PBVNCH
Nhìn trời nước mắt tuôn rơi,
Nào ai thấu hiểu cuộc đời phế binh.
Đêm đêm ngủ bụi ngủ bờ,
Áo không đủ mặc, cơm thời chẳng no.  
Cơm chang nước mắt nhạt nhòa,
Dù đời tàn phế nhưng tôi không tàn.
Tôi đây chịu cảnh lầm than,
Cuộc đời là thế ai buồn như tôi.  
Mong sao đất nước yên bình,
Không nghe hành khất bên đường van xin,
Không còn thấy cảnh tan thương,
Anh em đoàn tụ huy hoàng vui xuân
.

Tặng người thương binh
( Riêng tặng TPB Bùi Phương, nhân đọc bài thơ “Những Tấm Lòng” của Bùi Phương)

Thân anh đó, đã một thời ngang dọc
Dòng máu đào loang đỏ bón quê hương
Ôi ... kiếp trai đã một thuở can trường
Đem dũng khí đắp bồi trang sử Việt
Anh hiên ngang ...thân nam nhi hào kiệt
Tâm ghi lòng chữ Bảo Vệ Quê Hương
Đâu quản gì đời chiếu đất màn sương
Lòng đã quyết mang thân trai giữ nước
*
Vận non sông như dòng đời xuôi ngược
Bỗng một ngày ... sóng đỏ phủ quê hương
Giờ anh nằm dù tức tưởi đau thương
Mắt vẫn quắc, miệng vẫn cười ngạo nghễ
Chí hùng anh ... hỏi trong đời hồ dễ  ?
*
Vâng
Quê hương nợ anh ...
Chúng tôi cũng nợ anh .

Lão Gàn