Nguyệt San Số 6


***Lời giới thiệu của V.T : Rời bỏ quê hương đi tìm tự do...Tất cả ai cũng mang trong lòng những nỗi nhớ về quê cha đất tổ, nhớ về thửa ruộng vườn rau, nhớ về những cuộc tình đi qua trong đời..v..v...Làm thi sĩ thì càng dạt dào hơn với những ý thơ lai láng phát xuất ra từ trong lòng để kết thành những bài thơ bất hủ. Trang thơ của Nguyệt San số 6, BBT xin gởi đến quí vị yêu thơ những bài thơ sau đây của các tác giả: Hoàng Phong Linh, Hương Sài Gòn, Tôn Thất Phú Sĩ, Xuân Quỳnh...Và đặc biệt có hai bài thơ của Phương Lan, cựu học sinh trường Đoàn Thị Điểm Cần Thơ niên khóa 1960-1966

Nước trôi mồ mẹ

Thi sĩ Hoàng Phong Linh
Con quỳ bên ni dòng sông
Bên tê mồ Mẹ !
Trời ơi, nước ngập tràn đồng
Từng khúc xương trôi đau lòng con trẻ.
Con mang trong người thịt xương của Mẹ
Chừ trông nước lụt dâng về
Con còn bên ni, Mẹ mất bên tê,
Sóng bao la vỗ, bốn bề Mẹ mô ?
Ngày xưa Mẹ chết, con khóc mắt khô,
Chừ xương Mẹ trôi, hồn con nước lụt.
Nước dâng ngùn ngụt
Cuốn mái tranh nghèo.
Sóng cuộn mang theo
Ngày vàng bên Mẹ.
Con nhớ ngày xưa tiếng con thỏ thẻ
Đòi đi theo Mẹ nhóm buổi chợ làng.
Mẹ dắt tay con qua xóm, hoa vàng
Nở tươi bờ dậu.
Con kêu : – “Mẹ ơi, tưởng đàn bướm đậu”
Mẹ cười, bóp chặt tay con.
Con nhớ những lối đường mòn
Trâu bò qua lại.
Buổi chiều đơn sơ, lũy tre nằm ôm nắng quái,
Con đùa với bóng cau nghiêng.
Mẹ la : – “Coi chừng tối ngủ không yên,
Giật mình con khóc, bà Tiên bả buồn…”.
Con nhớ những mùa mưa tuôn
Gió đông kéo về lạnh buốt.
Trong lòng Mẹ, con nằm co rút,
Mẹ chuyền hơi ấm tình thương
Con mê giấc ngủ đêm trường, Mẹ vui.
Con nhớ dòng sông êm xuôi
Trôi về Phố Hội.
Giặt áo bên con Mẹ ngồi mỗi tối,
Con nhìn cá đớp trăng sao.
Mỗi lần sao chuyển ngôi cao
Con đưa ngực nhỏ, sao vào hồn thơ.
Nhìn con, mắt Mẹ đầy mơ
Con đòi Mẹ cõng, hờ ơ… Mẹ hò.
Chừ con về : nước lũ, sóng to
Xoáy cửa, phăng nhà,
Xốc trôi mồ Mẹ !
Xương theo dòng sông ngày xưa ra bể
Vì chưng lòng Mẹ : đại dương !
Mẹ sống lầm than cho con tình thương
Chừ Mẹ chết đi, mồ trôi nước lụt.
Con quỳ bên ni, linh hồn tê buốt
Mần răng mà về bên tê chừ, Mẹ ôi !
Quê hương nước ngập tận trời
Hồn con khóc suốt một đời không nguôi !…

(Nước Trôi Mồ Mẹ, Hoàng Phong Linh)

Việt Nam vùng trời đau thương uất hận

Em trót sinh ra sau ngày "giải phóng"
Và lớn lên khi đất nước "thanh bình"
Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh
Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại
Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy
Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn
Đường chiều về leo lét ánh tà buông:
- "Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !"
Sáng đi học bụng em còn thấy đói
Cô dạy em phải yêu kính "bác" Hồ
Em hỏi : - " 'bác' là ai vậy, hở Cô ?"
Cô bảo:-"Nhờ 'bác', đảng ta 'CHIẾN THẮNG ' !"
Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng
Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi
"CHIẾN THẮNG" gì ? Sao khổ qúa đời tôi,
Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế!
Ba mươi năm, lớn lên đời vẫn thế:
Trời quê hương còn đó áng mây buồn
Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương
Em thay mẹ : Đời bán bưng buôn gánh !
Em tự hỏi nếu đảng không "CHIẾN THẮNG"
Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy ?
Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay
Bị "xuất khẩu" sang xứ người lao dịch !
Em thầm hỏi : "Ai đây là kẻ địch?"
"Mỹ, Ngụy", "bác" Hồ, hay cộng đảng ta ?
"Ngụy" bây giờ là "khúc ruột phương xa"
Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế !
Nước Việt thụt lùi bao thế hệ
Từ môi sinh cho đến đạo làm người:
Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi
Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!
Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được
Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương
Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương
Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu !
Đảng của "bác" biến nước ta lạc hậu
Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu
Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu
Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm !
Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm
Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên !
Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN
Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản
Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng
Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên
Xây đấp non sông, bờ cõi vững bền
Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG !

Hương Sài-Gòn

Trở về Sài Gòn
Trở về SaiGon với cái tên xa lạ
Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố giữa đường
Màu cờ đỏ nghe tim như rướm máu
Của những ngày cải tạo mịt mù sương
 Tôi lạc loài như nai vàng ngơ ngác
Mắt đầy nắng mà hồn đầy giá băng
Trong chiêm bao tôi gặp người em nhỏ
Ôm xác mẹ hiền trong ngày di tản ...
Hơn 20 năm rồi như mới hôm qua
Mái trường đó mỗi ngày tôi đến học
Xác phượng hồng rơi như mưa bụi bay
Phượng thì còn nhưng mái trường đã mất
Ngôi nhà xưa treo tấm bảng Công An Phường
Trước cổng Chùa giăng đầy hàng quán nhậu
Loa phóng thanh át cả tiếng kinh cầu
Cạnh Thánh Giá treo hình Hồ chủ Tịch
Người quét đường nhìn tượng CHÚA rưng rưng
Sài Gòn ơi! Tình tôi nay đã chết
Còn một chút buồn chen lẫn chút đau
 Tôn Thất Sĩ Phú

Thuyền và biển
Xuân Quỳnh

"Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển

"Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa... vẫn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau - rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió"

Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố"

Vài thi phẩm của Phương Lan, cựu Học Sinh trường Đoàn Thị Điểm Cần Thơ:

** Tỉnh Thức
 Phương Lan

Ôi cuộc đờì!
Thoáng qua
Như giấc mộng
Một giấc mộng nhiều khổ đau, hạnh phúc.
Mộng dù dài đến lúc cũng tàn phai.
Tỉnh mộng rồi, tay trắng vẫn hoàn tay
Xuân xanh đấy! Thoáng bạc đầu là đấy
Kiếp phù thế ngẫm ra thì cũng vậy
Ôi công danh, ôi tài sắc, bạc tiền
Cả một đời sao cứ vẫn triền miên
Chìm đắm mãi trong cỏi đời ô trược
Trong đêm tối, ai người chung cất bước
Tìm hướng đi trong ánh sáng TỪ BI
Rũ sạch lòng trần- Đức TỪ PHỤ MÂU NI!
Con nguyện tiến trên con đường Giác Ngộ
Cõi trần gian chỉ như là bể khổ
Kẻ lội xuôi, người bơi ngược tứ bề
Mấy mươi năm, ngờ tỉnh hóa ra mê
Bơi lội mãi rồi chìm sâu vào đáy vực!
Hỡi nhân thế xin cùng nhau tỉnh thức
Kịp trở về cõi TỊNH đến bờ kia...
Thanh tịnh lòng, ta hằng cố trau tria
Bao hệ lụy cõi đời xin rũ sạch!
    SA 2004
Phương Lan CHS trường Đoàn Thị Điểm
NK 60-66

**Về Bến Xưa
Phương Lan

Một chiều về lại bến xưa
Ninh Kiều thuở ấy-bây giờ là đây!
Sông sâu con nước vơi đầy
Lệ nào dâng tủi, phút giây rưng sầu
Cảnh xưa, người cũ nơi đâu?
Đò ngang tách bến, nhịp cầu vỡ đôi!
Lặng nhìn cánh lục bình trôi
Gió vờn, sóng lượn một đời bấp bênh
Xóm Chài bên ấy buồn tênh
Đêm về ta nhớ ánh đèm hắt hiu
Bây giờ cảnh đổi thay nhiều
Ta như Từ Thức một chiều về quê
Biết đâu là chốn đường về
Người muôn năm cũ-Sơn khê dặm ngàn
Thẩn thờ đếm bước lang thang
Rưng rưng lối cũ, ngỡ ngàng đường xưa
Niềm đau biết mấy cho vừa
Đi trong thương nhớ, nghe mưa trong lòng
Trời cao đất rộng mênh mông
Ta mang trọn kiếp long đong xứ ngườ!

Huỳnh Thị Phương Lan
Trường Đoàn Thị Điểm Cần Thơ
Niên Khóa 60-66