Nguyệt San Số 2




LTS:
Nguyễn Triều Anh Tâm là bút hiệu
của Tiến sĩ Hóa Học Nguyễn văn Tâm. Là
tác giả của tập thơ Ngọc Nữ. Ông hiện tại
làm việc cho bộ quốc phòng tiểu bang Nam Úc.

em vẫn là người tình

em vẫn là người tình riêng em biết,
ngày gối chăn da thịt đã quen hơi
hương phấn đó nay vẫn còn tha-thiết,
một niềm riêng em chôn kín cả đời!

em vẫn là người tình không tội lỗi,
ta yêu em như vú sữa nồng-nàn,
nghĩa-lý gì những kinh cầu sám-hối,  
em cho chồng được mấy kiếp hồng-nhan?

em vẫn là người tình hoa ngọc-nữ,
hoa nhà em đã rướm máu gọi nhau…
ta gặp em bên dòng đời trắc-trở,
ta gần em trong một cuộc bể dâu!


em vẫn là người tình như em nói,
ta đã là da thịt của em rồi,
da thịt cũng biết đau trăm ngàn nỗi,
em đừng quên chung-thủy có một lời!

em vẫn là người tình riêng ta biết,
ta đi tìm hạnh-phúc quá xa-xôi,
dung-nhan đó giờ héo-hon biền-biệt,
ta nhìn em nước mắt nhỏ khôn nguôi!

nguyễntriềuanhtâm

Trang điểm cho đời

em về trang-điểm cho đời,
cho môi mắt đẹp, cho người kiêu-sa,
cho tay năm ngón nõn-nà,
vuốt-ve má phấn, mặt hoa mịn-màng!
còn ta trăm nỗi cưu-mang,
nhìn tim hóa đá, nhìn vàng son phai.
tóc em ta ngủ trong ngày,
đảo-điên phố chợ, héo gầy dung-nhan..
xuân qua nắng hạ phai tàn,
em trao thân có ngỡ-ngàng không em?
em gần ta được mấy đêm,
đã nghe tội lỗi cắn mềm lương-tâm...
ta nhìn phố chợ lặng câm,
nghe em giọng hát âm-thầm héo-hon...!
nơi đây ngày tháng hao mòn,
cuộc tình chăn gối vẫn còn vấn-vương,
ta trong em cõi thiên-đường,
em còn má phấn môi hường cho ai...?!

nguyễntriềuanhtâm

Quê Hương và Chủ Nghĩa

(Gửi tuổi trẻ Việt Nam )
 
Em hãy ngồi xuống đây
Anh kể câu chuyện này
Trên cánh đồng cỏ cháy
Ngậm ngùi như khói bay
Con ngựa già một đời
Chưa thấy được ngày vui
Mắt mỏi mòn trông đợi
Những mầm cỏ xanh tươi.
Đã bao nhiêu năm rồi
Hướng nhìn về xa xôi
Tâm tư đau nhức nhối
Cuộc đời vẫn nổi trôi
Em nhìn về tương lai
Cố dấu tiếng thở dài
Mắt dường như ngấn lệ
Có phải vì khói cay?
Em thấy đó, trên đường đi không đến,
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang
Những con thú người nhảy múa kiêu căng
Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghĩa.
Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ,
 
Chủ nghĩa dạy em, thù hận hờn căm
Chủ nghĩa dạy em, độc ác bất nhân
Chủ nghĩa dạy em, lọc lừa xảo trá
Chủ nghĩa dạy em, dối gian trăm ngản
Chủ nghĩa dạy em, bội phản vong ân
Chủ nghĩa dạy em, giết chết lương tâm
Chủ nghĩa dạy em, vô thần đấu tố
Chủ nghĩa mù, rước voi dày mả Tổ
Chủ nghĩa ngu, thờ đồ tể ngoại bang
Chủ nghĩa bưng bô, xây dựng thiên đàng
Chủ nghĩa lừa em, những con bò sữa
Chủ nghĩa bất lương, ma cô nhà chứa
Chủ nghĩa tú bà, dụ dỗ thơ ngây
Chủ nghĩa cò mồi, vơ vét luôn tay
Chủ nghĩa cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc
Chủ nghĩa lưỡi câu, móc mồi dân tộc
Chủ nghĩa bịp lừa, bánh vẽ tự do
Chủ nghĩa cá ươn, tư tưởng vong nô
Chủ nghĩa chết đi, Quê Hương vẫn sống
Ai nhân danh hạnh phúc
Thứ hạnh phúc ngục tù
Ai nhân danh dân chủ
Thứ dân chủ si ngu
Ai nhân danh chân lý
Thứ chân lý đui mù
Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghĩa,
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian
Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam !
Sự thật đó có làm em đau nhói ?
Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói
Chồn cáo kia có rình rập trước sau
Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau
Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.
Em đứng lên như đại dương dậy sóng
Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang
Những tượng hình, chủ nghĩa, phải tiêu tan
Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,
Em bây giờ khôn lớn
Mắt rực lửa yêu thương,
Biết đâu là sự thật
Em tìm thấy con đường.
Tự-Do sẽ nở hoa
Trên quê hương khốn khó
Anh như con ngựa già
Vẫn cúi đầu kiên nhẫn
Đốt những đám cỏ khô
Dọn đường cho em đi làm lịch sử
 
Nguyễn Quốc ChánhEm bé Việt Nam và Viên Sỏi