Nguyệt San Số11


 

 

Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở...Người làm thơ hay thi sĩ viết lên những vần thơ hay là lúc tâm hồn mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 11 là tổng hợp những bài thơ của các tác giả tiêu biểu cho những khuynh hướng đó. V.T xin mời độc giả vào xem những vần thơ bất hủ đăng trên nguyệt san số 11.

Thủy Chung

Phút chia ly!  Ôi ngậm ngùi lưu luyến
Tiễn anh đi giữa phố vắng chiều thu
Nhìn đoàn xe lăn chuyển hướng thượng du
Lòng đau thắt không gian như động
 Mầu xe buồn tím đen chiều gió lộng
Mang anh đi mang nỗi nhớ dạ trông
Mang trái tim chung thủy thắm hương nồng
Đang rỉ máu theo vết xe khuất núi
Vì em, con - nén bao sầu hận tủi
Đành lặng thinh...anh ngậm đắng nuốt cay
Đành hy sinh chuốc đau khổ, tù đầy
Cho gia đình êm xuôi giòng giông bão
Chốn rừng sâu anh đọa đầy tâm não
Nơi quê nhà, em sầu ngất đắng cay
Hồn lang thang mòn mỏi dáng thân gầy
Ngày đoàn tụ còn viễn vông mờ tối
 Bao dấu yêu kỷ niệm xưa, lời nói
Em khắc sâu trong tâm khảm, chờ anh
Bao luyến thương, âu yếm thuở đầu xanh
Em chôn kín trong tim, lòng chung thủy.
Chúc Anh

Mẹ Việt Nam  
 Tiết trời Xuân se lạnh
Con tưởng nhớ mẹ hiền
Bao Xuân buồn hiu quạnh
Mẹ đau khổ triền miên
Con yêu Mẹ ngút ngàn
Mẹ Việt Nam khói sương
Đời Mẹ sầu chĩu nặng
Tràn nỗi sầu tang thương
 Đời con sống ly hương
Dân con kiếp đoạn trường
Do bọn người hung bạo
Tàn ác ngấm tủy xương
 Lòng quặn đau sầu nát
Dõi quê hương điêu tàn
Thân Mẹ gầy héo hắt
Muôn triệu người lầm than
 Dù phận hèn sức yếu
Con quyết sẽ vuông tròn
Nối chí hùng Trưng, Triệu
Tự Do cho nước non
 Theo sóng biển mênh mông
Con thả hồn hoang vắng
Vào đôi tay ấm cúng!
Tình Mẹ lấp gió đông.
 Chúc Anh

Cây mùa Thu với người
Cây đã sống qua mùa đông rét mướt                               
Hứng tuyết sương nuôi cành mới đâm chồi                     
Trong âm thầm nắn nót nụ hoa tươi                                   
chờ dâng hiến cho đời bao sắc thắm                                
 
Cây đã sống qua muà xuân êm ấm                                   
Ðón nắng hồng tô màu lá thêm xanh                                  
Ðón gió đưa nhè nhẹ lá ru cành                             
Cành với lá nâng niu chùm hoa nở                        
 
Cây đã sống qua muà hè nắng đổ                         
Chở hạ vàng trên thân nám da khô                        
Vẫn hoài mong cho trái chín ai chờ                                   
Trái ngọt mát dù thân cây cằn cỗi                          
 
Cây đã sống qua mấy muà thay đổi                                  
Xuân có vui và Ðông có lạnh lùng                          
Giữa hạ nồng cây có khát hay không?                  
Khi đã vắt cho đời bao giọt nước                          
 
Cây có mỏi, nên khi hè vừa bước                         
Thu vội về để nhận lá vàng rơi                                            
Thu ru cây ngủ giấc chết bên đời                           
Tìm nhựa sống mong ngày hồi sinh mới               
 
Người nhìn cây có bao giờ tự hỏi                          
Cây với người ai gian khổ hơn ai?                        
Lá trên cây còn có những lần thay                          
Người trọn kiếp được mấy lần ngơi nghỉ             
 
Nếu người được muà thu ru giấc ngủ                               
Rũ nhọc nhằn năm tháng bám trên vai                   
Người sẽ đi không ngại quãng đường dài                       
Ðể làm lại những gì còn đổ vỡ.               
Hùynh Mai Hoa

Thơ viết thay người không về quê hương
    ( Tặng nhà thơ Đỗ Trung Quân )

Quê hương
không còn những chùm khế ngọt,
Lũ bọ, giòi đục ruỗng từ lâu
Quê hương là đường đi học
Mỗi ngày con phải đu dây.
 
Quê hương là những cánh đồng bất tận*
Phủ một màu ảm đạm thê lương
Quê hương còn vầng trăng nghẹn**
Nhưng vẫn là… khách sạn nhiều sao!
 
Quê hương bây giờ nhà hàng cao cấp,
Ruộng vườn thành những sân gôn
Kẻ bị đuổi nhà, cướp đất vất vơ vất vưởng
Cường hào, ác bá vênh vang!
 
Cộng hoà xã hội chủ nghĩa…
- Độc lập   
              - Tự do  
                          - Hạnh phúc
Đạo bùa yểm động yêu tinh!
 
Quê hương đâu  huyền thoại mẹ***
 ” Bà mẹ anh hùng” thành kẻ dân oan
Bê ảnh, vác cờ lo đi khiếu kiện…
Bừng tỉnh cơn mê, biết đã muộn màng!
 
Phố phường mưa về ngập lụt,
Tan tầm bươn chãi lội sông
Quê hương triệu đò lớn nhỏ
Đêm ngày chỡ khẳm oan khiên!
 
Quê hương bây giờ trong tay rô-bô,
Không óc, không tim, chẳng tình dân tộc
Quì gối cúi đầu nô lệ phương Bắc
Mất nước hơn là mất”đảng quang vinh!
 
Quê hương bây giờ như thây thối rữa,
Kên kên từng lũ rỉa mồi!
Quê hương bây giờ lắm phường vô lại,
Mô phạm biến thành đàng điếm, ma cô!
 
Quê hương bây giờ hùm beo, lang sói
Công an nhân dân sát hại dân lành
Toà án nhân dân đạp chà công lý,
Trời ở quá cao, đất quá dày!
 
Quê hương bây giờ lửng lơ trên đầu bùn đỏ
Đất đai, biển, rừng còn mất bao nhiêu?
Quê hương nếu yêu chân thật,
Thì cam chấp nhận tù đày…
 
Đăng-Trình NTV
(Viết&Đọc 2011)
________________

Chú thích:
* tựa đề một quyển truyện của Nguyễn Ngọc Tư
** tựa đề bài thơ trúng giải của Hoài Tường Phong (bị buộc phải từ).   
*** tựa đề một ca khúc của Trịnh Công Sơn