Nguyệt San Số10



Lời giới thiệu: Thơ là tiếng lòng thổn thức, bâng khuâng, trăn trở...Người làm thơ hay thi sĩ viết lên những vần thơ hay là lúc tâm hồn mình xúc cảm trước sự việc ngoại lai. Thơ có thể chia làm mấy khuynh hướng chính: Thời thế ( chủ nghĩa Quốc Gia ), lãng mạn, trử tình, trào phúng...Nguyệt san số 10 là tổng hợp những bài thơ của các tác giả tiêu biểu cho những khuynh hướng đó. V.T xin mời độc giả vào xem những vần thơ bất hủ đăng trên nguyệt san số 10.

Bất chợt

Em ngồi trứơc hiên nhà
Nhìn lá vàng rụng rơi
Miên man trong suy nghĩ
Nửa kiếp người chơi vơi...

Nắng vàng toả muôn nơi
Xuân sang rộn tiếng cươi
Người đến đem tin vui
muôn ngàn hoa sắc thắm.

Em! chợt giật thót mình
Chim hót vang đâu đây
Chào đón hoàng hôn xuống
Vươn mình kiếp đơn côi...

Ôi!!cảnh đời vô nghĩa
Khi quanh ta Vô thưòng
Biết làm sao vương vải
Cho một  kiếp tiền duyên..

Hà Mi

NGƯỜI Ở ĐÂU LÚC CUỐI NĂM NÀY 
Tôi nhớ người vào lúc cuối năm
Gây gây một chút lạnh âm thầm
Những vỉa hè thốt nhiên cùng dậy muộn
Sau giấc ngủ dài như rộng thêm hơn

Tôi vẫn đi qua khá nhiều thảng thốt
Như đi qua vết lủng trên đường
Là lúc ấy biết bao dằn xóc
Cả bên ngoài, dằn xóc cả bên trong

Nhớ nhung ơi, cũng cần địa chỉ
Bao lâu tôi vẫn bặt tin người
Giữa sóng gió cánh buồm như bị rách
Biển thế nào tôi vẫn ra khơi

Và sáng nay gió nhiều hơn mọi bữa
Cuối năm rồi tôi lại thấy cô đơn
Thấy lác đác dăm căn nhà đóng cửa
Giữa dòng cuồn cuộn của thời gian 

Người ở đâu, hoa đã về rồi
Khắp phố sá bừng lên rực rỡ
Những hương ấy và người ơi sắc ấy
Làm lẻ một người, lẻ một người thôi !

Thêm một tết, lại thêm tờ lịch
Đêm giao thừa điện thoại vẫn không reo
Hồn tôi hóa vô tri vô giác
Im lìm tan tác biết bao nhiêu

Cuối năm rồi, ở tận nơi đâu
Giọng nói ấy vẫn trong như nước lọc
Tự hỏi cuối năm trời và đất
Sao cứ đành biền biệt cách xa nhau
Cao Thoại Châu

Xuân đất khách

Tờ lịch đầu năm rớt hững hờ
mới hay năm tháng đã thay mùa
ra đi từ thuở làm ly khách
sầu xứ hai xuân chẳng đợi chờ
trôi dạt từ đông sang cõi bắc
hành trình trơ một gánh ưu tư
quê người nghĩ xót thân lưu lạc
đất lạ đâu ngờ buổi viễn du
thức ngủ một mình trong tủi nhục
dặm dài chân mỏi bước bơ vơ
giống như người lính vừa thua trận
nằm giữa sa trường nát gió mưa
khép mắt cố quên đời chiến sĩ
làm thân cây cỏ gục ven bờ
chợt nghe từ đáy hồn thương tích
vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa
ơi hỡi quê hương bè bạn cũ
những ai còn mất giữa sa mù
mất nhau từ buổi tàn xuân đó
không một tin nhà, một cành thơ
biền biệt thời gian mòn mỏi đợi
rối bời tâm sự tuyết đan tơ
một năm người có mười hai tháng
ta trọn năm dài một tháng tư
chấp nhận hai đời trong một kiếp
đành cho giông bão phủ phàng đưa
đầu thai lần nữa trên trần thế
kéo nốt trăm năm kiếp sống nhờ
đổi ngược họ tên cha mẹ đặt
tập làm con trẻ nói ngu ngơ
vùi sâu dĩ vãng vào tro bụi
thân phận không bằng đứa mảng phu
canh bạc chưa chơi mà hết vốn
cờ còn nước đánh phải đành thua
muốn rơi nước mắt khi tàn mộng
nghĩ đắt vô cùng giá Tự Do !
bằng hữu qua đây dăm bảy kẻ
đứa nuôi cừu hận đứa phong ba
đứa nằm yên phận nuôi êm ấm
đứa nhục nhằn lê kiếp sống thừa
mây nước có phen còn hội ngộ
thâm tình viễn xứ lại như xưa
xuân này đón tuổi gần năm chục
đối bóng lòng mình say với ta

Thanh Nam

Mùa xuân 21
chiều cuối năm trải buồn lên vĩa phố
trời quê hương nhiều mây trắng sa mù
hai mươi tuổi những ngày nuôi mộng đỏ
đã xanh rồi cây trái mọc suy tư
thân với máu xin thắp làm sương khói
giữa trần gian về tìm lại con người
vũng tóc đó tháng ngày qua cỏ úa
lửa của đời thiêu đốt tuổi hai mươi
con mắt trũng hôn vào lòng đất ấm
cọng rác khô da thịt cũng khô cằn
thiên nhiên vẫn mặt-trời-trên-cao-mọc
người tìm chi khu vườn cũ gía băng ?
tôi gọi nhỏ tên người sa nước mắt
ở trên đời vừa đúng hai mươi năm
máu sẽ khô- xin tim này đừng rụng
giữa hư vô phần mộ nhỏ yên nằm
lũ bạn tôi đứa còng lưng nằm ngủ
đứa vùng lên trong số phận lưu đày
mỗi trái tim hằn vết thương chia cắt
nỗi nhục này cho con cháu mai sau
tôi thì vẫn tháng ngày xa phiêu lãng
giữa lênh đênh tìm nắm một bàn tay
trời tháng giêng những ngày sầu nổi gío
nhớ Sài gòn thương Hà Nội mây bay
...Nguyễn Nho Sa Mạc...